“Các ngươi là ai? Xưng tên ra, có lẽ bản công tử sẽ lưu cho các ngươi một mạng?” Mỹ nhân công tử kiêu ngạo nói, hắn cũng cười rất phô trương, cho dù là ai thì lúc đanglàm “chính sự” lại bỗng nhiên bị người ta cắt ngang đều sẽ khó chịu, hắn đương nhiên cũng khó chịu, chẳng qua, hắn vẫn còn duy trì được một khuôn mặt tươi cười dối trá. Ngược lại, nữ nhân phía sau hắn lại tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm Phong Quang, nàng thấy thiếu nữ này rất thú vị. cố Ngôn đứng dậy, che trước người Phong Quang, vừa khéo chặn lại tầm mắt của nàng, hắn nói: “Lam nhị công tử, đã lâu không gặp.” “Ngươi nhận ra ta?” Lam Thính Vũ lộ ra sự đề phòng. “Năm năm trước ở cung yến từng gặp mặt công tử một lần, nhớ rõ khi ấy công tử tiến cung cùng Lam tướng quân, không biết ta có nhớ nhầm hay không?” Cung yến năm năm trước, là khi hoàng trưởng nữ vừa tròn mười lăm, Lam Thính Vũ đúng là có cùng huynh trưởng của hắn là Lam Thính Dung cùng nhau tiến cung, chuyện năm năm trước, nam nhân này còn nhớ rõ ràng như vậy, Lam Thính Vũ khôngkhỏi càng trở nên cảnh giác hơn, “Ngươi rốt cục là ai?” “Tại hạ cố Ngôn.” Hắn cười nhẹ, “Lam nhị công tử, sợ là không nhớ rõ tại hạ.” Khiêm vương cố Ngôn nổi danh lừng lẫy, thân phận còn là Nhiếp chính vương, Lam Thính Vũ cho dù ăn không ngồi rồi, tầm thường không có chí tiến thủ, nhưng hắn vốn có tiếng là nhị thế tổ, hỗn thế ma vương, cho dù biết thân phận đối phương cao hơn mình, hắn cũng sẽ không dùng đến tư thế ăn nói khép nép. “Thì ra là Khiêm vương.” Lam Thính Vũ tươi cười mê người, “không biết cô nương phía sau Khiêm vương là ai?” Chưa từng có người dám nghi ngờ “năng lực” của hắn, huống chi nàng còn nói ra tùy tiện như vậy, cả đời Lam Thính Dung cũng không thể quên được lúc vừa mới “chăm chỉ cày cấy”, sau khi nghe thấy cách vách nói ra một câu đó, bộ dạng Tô Bích ở dưới thân hắn cười run lên, chuyện này đối với một người nam nhân mà nói, là một sự sỉ nhục rất lớn. Năm năm trước Phong Quang vẫn còn là một tiểu loli mười tuổi, lúc này Lam Thính Vũkhông nhận ra nàng là chuyện bình thường. “Vị cô nương này là…” Ngay khi cố Ngôn còn đang suy nghĩ tìm từ, Phong Quang liền đi đến ôm lấy cánh tay hắn, cười trong trẻo nói: “Ta là thị thiếp Tiểu Hà mà vương gia mới nạp, gặp qua Lam nhị công tử.” Hà, đọc gần như là Hạ. (Hà =xiá, Hạ = xià) cố Ngôn im lặng một cách kỳ lạ, bởi vì nàng âm thầm véo cánh tay hắn, ý bảo hắnkhông được lắm miệng. Lam Thính Vũ nhíu mày, “Thì ra là thị thiếp của Khiêm vương, ánh mắt Khiêm vương thật tốt, chỉ mới là thiếp thất, vậy không biết bản công tử muốn nữ nhân này từ chỗ Khiêm vương, không biết Khiêm vương có đồng ý hay không?” cố Ngôn còn chưa mở miệng, Phong Quang đã thẹn thùng che miệng mà nói: “Ta mặc dù yêu vương gia sâu sắc, nhưng Lam nhị công tử cũng là dáng vẻ đường đường, cho nên, Lam nhị công tử muốn ta, ta cũng bằng lòng, chỉ là, chuyện này hình như đối với vương gia không công bằng, không bằng, Lam công tử dùng cô nương phía sau kia đổi lấy ta?” cố Ngôn nhíu mày, “Phong…” “Là Tiểu Hà.” Nàng kiễng mũi nhân kề sát môi hắn, khoảng cách chỉ cần chút mảy may thôi là có thể hôn lên, nàng thấp giọng nói: “Ta mặc dù luyến tiếc vương gia, nhưng sớm chiều ở chung cũng sẽ chán ngấy, mọi người sao lại không thể tìm kiếm cuộc sống thú vị hơn chứ?” Ánh mắt cố Ngôn tối sầm lại, hắn không khỏi cảm thấy lời nàng nói có ẩn ý, nàng có ý gì? Là nói những năm gần đây đối với việc thường xuyên trêu chọc hắn đã bắt đầu cảm thấy đã chán rồi sao? Hoặc là, nàng thật sự coi trọng Lam Thính Vũ. Tô Bích không nói một câu cười nhìn Lam Thính Vũ. Lam Thính Vũ thẳng lưng, trào phúng nói: “Chỉ là một thị thiếp, cũng vọng tưởng đánh đồng cùng Tô Bích của bản công tử, muốn tự nâng giá trị bản thân cũng không thể dùng cách này.” “À? Chỉ là một thị thiếp sao?” Phong Quang nhìn cố Ngôn, một đôi mắt đẹp phong tình vạn chủng, “Vương gia, có người coi thường nữ nhân của người như vậy, người đối với ta như thế nào đây?” Trẫm muốn nạp ngươi làm hoàng phu, ngươi lại đối với trẫm như thế nào? cố Ngôn bỗng nhiên nhớ tới một câu nàng đã nói trong ngõ nhỏ đó, khi đó dáng vẻ của nàng cũng câu hồn đoạt phách như vậy, thật lâu trước kia hắn đã biết lúc nàngkhông có lý tưởng có thể làm người ta thở dài là gỗ mục không thể khắc, lúc nàng nghiêm túc lại có thể làm người ta than thở đúng là báu vật trời sinh, mà hắn lại đã qua cái tuổi vì nữ nhân mà nóng đầu.