Edit: Nhi Huỳnh Một năm sau, trong một trấn nhỏ ở vùng nông thôn Giang Nam, hoa dại nở bung khắp đồng ruộng, hai ba đứa nhỏ kéo diều vui vẻ chạy qua, mang theo một trận gió. Phong Quang chuyển ghế dựa qua ngồi ở cửa, lẳng lặng thất thần, một năm này, nàng càng ngày càng thích ngẩn người, không nghĩ ngợi bất cứ thứ gì, nàng cũng có thể cứ thế đầu óc trống rỗng ngồi cả một ngày. Mộc Lưu Niên ưỡn bụng đi tới, quơ quơ tay trước mặt Phong Quang, thấy Phong Quang vẫn không có phản ứng, nàng vỗ vỗ vai Phong Quang, “Hạ tỷ tỷ, ngươi lại ngẩn người.” “À…” Phong Quang chớp mắt, từ lúc quen biết tới nay, Mộc Lưu Niên vẫn gọi nàng một mạch từ Hạ cô nương, đổi thành Hạ Phong Quang, cuối cùng trở thành Hạ tỷ tỷ. Mộc Lưu Niên cũng lấy một cái ghế qua ngồi cạnh nàng, “Ta cũng không có việc gì để làm, ta đây ngẩn người cùng ngươi cũng tốt lắm.” “Đan Nhai đâu?” Phong Quang nghiêng đầu nhìn nàng, mỗi khi nhìn thấy Mộc Lưu Niên mang thai, trong lòng nàng lập tức nghĩ thầm một câu Đan Nhai đúng là đồ khốn không có đạo đức, Mộc Lưu Niên nhỏ hơn một tuổi so với nàng, năm nay cũng mới mười sáu đã mang thai, tuy rằng biết ở cổ đại này đây là chuyện rất bình thường, nhưng Phong Quang vẫn thấy không ổn, cho dù nàng cũng ở tuổi này mà mang thai, nhưng ít nhất tuổi trong lòng nàng lại không phải mười sáu tuổi. Mộc Lưu Niên nói: “Trương Cường ở cửa thôn kia lại tái phát bệnh điên, hắn giúp Thanh Ngọc đi chăm sóc rồi.” Trương Cường là nhi tử của trưởng trấn, vẫn luôn xông xáo ở bên ngoài, nhưng nửa năm trước hắn lại bị điên mà trở về, theo chữ viết mơ mơ hồ hồ của hắn, có thể đoán ra hắn là gặp phải một hồi chém giết trong chốn võ lâm, hắn lúc ấy nằm ở trong đống thây người tránh khỏi một kiếp, nhưng cảnh tượng máu me như vậy, lại khiến tinh thần của hắn bị kích thích khôngnhỏ. Thế giới bên ngoài càng ngày càng rối loạn, bởi vì giang hồ bên ngoài càng ngày càng rối loạn, hiện giờ Phong Quang cũng không để ý đến chuyện bên ngoài, đối với tiếng động phát ra từ trong phòng, nàng cũng không có hứng thú. Mộc Lưu Niên bỗng nhiên thở dài, Phong Quang hỏi nàng: “Ngươi sao vậy?” “Ta chỉ là… có chút nhớ Thiên Kim các.” Mắt Mộc Lưu Niên lộ ra sự nhớ thương, “Hạ tỷ tỷ, ngươi nói ta và Đan Nhai trốn ở chỗ này, gia gia ông có thể nghĩ ta đã xảy ra chuyện hay không?” Tiết Nhiễm quá mức thần thông quảng đại, một năm nay, bọn họ khôngdám đi đến chỗ đông người, cũng không dám viết một phong thư gửi về nhà hay gì khác, bởi vì hiện tại, hắc bạch lưỡng đạo đã hoàn toàn bị Tiết Nhiễm nắm trong lòng bàn tay. Ngay tại một năm trước, Phong Quang lấy hai mươi lăm điểm hệ thống mở ra không gian rời đi, hệ thống đem nàng, Mộc Lưu Niên, Đan Nhai, Thanh Ngọc còn có Tôn Nhất Đao đều chuyển dời đến một trấn nhỏ ở đây, Phong Quang còn nhớ rõ, lúc ấy nàng nói là muốn tìm một địa phương không thể tìm thấy trên bản đồ, trên thực tế nơi này đúng là như thế. Cái trấn này phát triển lạc hậu, giao thông không tiện, lại ở trong núi sâu, rất nhiều năm qua, có thể đi ra ngoài cũng chỉ có một mình Trương Cường mà thôi, có thể thấy, ở trong thôn trấn tự nhiên xuất hiện năm người đã gây ra nhiều rối loạn như thế nào, được cái là cư dân ở đây cũng rất hòa thuận, sau khi thể hiện ra ý tốt, cư dân ở đây cũng tiếp nhận bọn họ, lúc trước trấn này không có đại phu, mà y thuật của Thanh Ngọc lại có thể giúp đỡ bọn họ rất nhiều. Nói đến Thanh Ngọc, ngày đó cũng là Phong Quang đổi lấy thuốc cải tử hoàn sinh mới cứu được tính mạng của hắn, dù sao cũng là bị thương ở ngực, Thanh Ngọc tuy có thể lượm được tính mạng trở về, tim lại thường xuyên bị đau thắt, chuyện này Phong Quang cũng hết cách. Đương nhiên, nàng cũng biết bọn họ đối với năng lực to lớn đột nhiên xuất hiện này của nàng mà cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ không hỏi, nàng cũngkhông nói, sự tồn tại của hệ thống là bí mật, cho dù nói ra cũng không có ai sẽ tin tưởng. Vì thế, để bọn họ cho rằng nàng là một yêu nữ là được rồi.