Khi công ty lớn Trát Nam từng xưng bá thương trường đột nhiên rơi đài trong một đêm, thì xí nghiệm Hạ thị lấy thế công không già cản được quyết đoán trở thành người thừa kế trở thành trung tâm thương mại mới, hơn nữa có xu hướng còn mạnh mẽ hơn so với Trát Nam, nghe nói đây là do tổng giám đốc mới mà Hạ thị mới tuyển vào, thật ra nói là tổng giám đốc nhưng lại tương đương với người nắm quyền hành với toàn bộ Hạ thị, bởi vì chủ tịch Hạ Triều càng ngày ngày càng mặc kệ mọi chuyện. Bất luận là như thế nào, có thể đoán được theo thực lực Hạ thị đang có sức ảnh hưởng tăng vọt thì thân là người thừa kế duy nhất của Hạ thị, giá trị con người của Hạ Phong Quang cũng là nước lên thuyền lên, hơn nữa cô còn chưa kết hôn. Được rồi, người ta là ba ngày sau sẽ kết hôn, nhưng bây giờ thì chưa, cô còn đang độc thân, còn chưa có chồng, không phải sao? Phong Quang bị ngăn ở trong tiệm áo cưới, đây đã là lần thứ mấy rồi? Thiếu gia nhà giàu ra vẻ phong lưu tiêu sái tình cờ gặp cô, sau đó mời cô ăn một bữa tối dưới ánh nến. Cô nhìn Dư Lễ cách đó không xa đang làm bộ như ngắm phong cảnh, tâm rủa cái tên quỷ hẹp hòi, Bạch Trí hố hắn có một phen, hắn vậy mà mang thù tới bây giờ. Cô nghĩ Dư Lễ là không có khả năng sẽ đến giúp cô, cô nhịn tâm trạng không kiên nhẫn, đối diện chàng trai trước mặt cười lễ phép: “Trương tiên sinh, thật xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian.” “Thời gian nhính ra một chút là sẽ có, Hạ tiểu thư, sớm đã nghe nói cô rất đẹp, bây giờ tận mắt nhìn thất quả thật trăm nghe không bằng một thấy.” Bình tĩnh nhìn nhận, Trương Phóng bề ngoài không tệ, nhưng hắn có tiếng là hoa hoa công tử, người ta nói chỉ cần là mỹ nữ vừa ý hắn thì không có một ai lọt khỏi ma trảo của hắn, mà bây giờ hắn nhất định sẽ gặp trở ngại, “Duyên phận này rất khó có được, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng tốt nhất, chỉ chờ Hạ tiểu thư.” “Tôi đã nói tôi không có thời gian.” Phong Quang bắt đầu lười đến lễ phép cũng không muốn giữ. Nhưng Trương Phóng vẫn như cũ dây dưa không dứt, “Hạ tiểu thư, chỉ cần cô đồng ý đi với tôi, tôi cam đoan sẽ không khiến cô phải hối hận.” Nói xong, hắn thả ra một hơi thở mười phần nồng mùi nội tiết tố mà cười mãnh liệt. Phong Quang ha ha hai tiếng, trực tiếp vòng qua hắn rời đi, nhưng tay cô bị hắn bắt được, dùng lực rất mạnh, ít nhất thì cô giãy cũng giãy không thoát, “Trương Phóng, bông!” Phụ nữ đôi lúc sẽ thích một người đàn ông cứng rắn. Trương Phóng cầm tay Phong Quang để sát vào người cô, “Hạ tiểu thư, cần gì rời đi nhanh như vậy, hả?” Toàn thân Phong Quang nổi một tầng da gà, bởi vì cô chợt nhớ đã lâu không thấy Tống Mạch, thật tiếc, kịch bản tổng tài bá đạo tại chỗ cô không thể thực hiện được, gương mặt cô lạnh lùng, “Buông, anh nghe không hiểu lời của tôi à?” “Thật vất vả mới bắt được cô, làm sao mà khinh địch bỏ qua cô dê dàng mà đi vậy?” Trong đầu cô có một đàn cười nhảy qua. Dư Lễ cuối cùng không tính chỉ nhìn mà không làm gì, hắn vừa muốn đi qua cứu Phong Quang thì có người động tác so với hắn còn nhanh hơn, nhìn đến người kia, hắn bỗng nhiên cười mà lui lại hơn nữa mang theo thúi vui quái ác mà gọi điện thoại cho một người, “Bạch Trí, vợ sắp cưới của anh sắp bị người ta cướp đi rồi nha.” Vậy thì… hắn đành mong chờ tình tiết kế tiếp diễn ra thật tốt vậy. Tay Trương Phóng bỗng nhiên bị người khác ngăn lại, vì bất ngờ nên hắn không có chuẩn bị, vừa nhìn qua cái tên Trình Giảo Kim thì bên tai hắn cũng vang lên giọng cảnh cáo. “Không được đụng cô ấy.” Gương mặt Tống Mạch như phủ một lớp khí lạnh. Phong quang ngoài ý muốn nhìn người đàn ông che chở trước người mình. Trước kia đều cùng lăn lộn trong một giới, Trương Phóng tự nhiên biết Tống Mạch là ai, lúc trước Tống Mạch có lẽ là người mà hắn không dám chọc, nhưng hiện tại Tống Mạch thì tính là cái thứ gì? “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tống tiên sinh a.” “Trương Phóng, tôi còn không biết cậu thích cưỡng ép phụ nữ, nhân cách của cậu kém tới vậy sao?” “Lập trường của Tống tiên sinh không có tư cách nói tôi, tôi nhớ rõ khi Tống tiên sinh còn sống xa xỉ cậu cũng gọi không ít phụ nữ ăn cơm với cậu.” “Người tôi tìm đều là cam tâm tình nguyện.” “Đúng ha, dù sao hiện tại bên người Tống tiên sinh cũng chỉ có một….” Trương phóng đặc biệt dừng một chút, “Cô bé lọ lem mà thôi.” Lúc trước Tống Mạch cùng Phong Quang từ hôn không phải chuyện bí mật, nguyên nhân hắn từ hôn đương nhiên ai cũng biết, nghĩ lại năm đó Tống Mạch cỡ nào kiêu ngạo mà hiện tại mọi người đều xem hắn như truyện cười mang ra nói đùa, có bao nhiêu trưởng bối dạy dỗ con cháu nhà mình, nói kết cục mê muội chạy theo cái gọi là tình yêu đích thực cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục của Tống Mạch bây giờ. Trương Phóng châm chọc rõ ràng, nhưng Tống Mạch cũng không đáp trả, hắn đã không còn là Tống Mạch trước kia nữa, hắn trở nên trưởng thảnh chính chắn rất nhiều, cũng biết cách kìm chế bản thân. Phong Quang bỗng dưng thấy hắn cũng có điểm đáng thương. Trương Phóng trừng ra chiêu bài tươi cười nhìn về phía Phong Quang, “Hạ tiểu thư, cô chắc là không thích hắn xuất hiện ở chỗ này đâu, tôi có thể giúp cô đuổi loại ruồi bọ đáng ghét này đi, chỉ cần Hạ tiểu thư nói một câu là được.” “Nếu như vậy không bằng anh trước đem chính mình đuổi đi đi.” Mặt Trương Phóng rất dày, “Aiz, tôi cũng phải loại như Tống Mạch, muốn hình dung tôi thì hồ điệp thích hợp hơn đó.” “Hồ điệp?” Đột nhiên một giọng nam trầm thấp truyền tới từ sau lưng Trương Phóng, hắn theo bản năng xoay người liền nghênh đón một cú đấm trầm trọng vào đầu, hắn chỉ kịp hô đau một tiếng liền lập tức ngã xuống một cách nặng nề. Người đàn ông thanh lịch vắt áo khoát trên tay, bộ dạng thong dong nho nhã một chút cũng không nhìn ra hắn vừa ra tay bạo lực, hắn cười cực kỳ quyến rũ, “Làm cho mày trở thành con bướm nát cánh cũng hay.” “Bạch Trí!” Một tiếng gọi ngọt ngào vang lến, trên người Bạch Trí liền treo lên một cô gái, hắn đỡ mông cô tránh để cô không rơi xuống, từ rời đi công tu Trát Nam hắn đã không còn đeo kính nữa, vì thế ánh mắt hắn cúi đầu nhìn cô tràn đầy dịu dàng mà ai cũng nhìn thấy được, “Anh đến chậm, có sao không?” “Không có chuyện gì!” Cô lắc đầu, lại mười phần thỏa mãn chôn bả đầu ở cổ hắn, “Anh đến là tốt lắm rồi.” Bạch Trí hôn một chút lên một nửa gương mặt nghiêng nghiêng của cô. “Bạch Trí! Mày dám đánh tao!” Trương Phóng té ngã trên mặt đất đứng lên, vẻ tiêu sái đẹp trai đã biến mất mà chỉ còn lúng ta lúng túng, hắn ta còn không đứng vững đã bị người phía sau tiến tới đụng vào. Dư Lễ rất quan tâm hỏi: “Trương tiên sinh, cậu không sao chứ?” Hắn hỏi rất thân thiết, tốt vậy nhưng không thấy ngồi xổm xuống giúp đỡ nâng người ta lên. Trương Phóng hơn nửa ngày không đứng lên được. Dư Lễ trách cứ nói với Bạch Trí: “Bạch Trí, cậu sao lại đánh người? Trương tiên sinh đây là con một đó, cậu ta mà xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm nổi không?” “Ê! Tiểu dư!” Phong Quang ngẩng đầu. “Tôi nghĩ anh nghĩ sai một chút rồi.” Bạch Trí vỗ vỗ Phong Quang lưng ý muốn cô an tâm một chút không cần hoảng, “Tiệm này danh nghĩa là tiệm của Lục tiểu thư, Trương Phóng xảy ra chuyện ở trong này thì Lục tiểu thư khẳng định mới phải chịu trách nhiệm.” Lục tiểu thư trong tin đồ đó chính là vợ chưa cưới mà Dư Lễ còn chưa theo đuổi được. Biểu tình Dư Lễ biến đổi, tiếp theo nghiến răng nghiến lợi, “Bạch Trí, xem như cậu lợi hại, Trương Phóng, chúng ta đi ra ngoài tâm sự thật tốt nào.” “Anh là ai a, buông, buông!” Phản kháng không có hiệu quả, Trương Phóng đáng thương vừa mới đứng lên đã bị Dư Lễ mang ra ngoài “nói chuyện phiếm”. Người dư thừa đi rồi Bạch Trí tự nhiên nhìn Tống Mạch, thần sắc trên mặt không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, mà Tống Mạch cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Không khí có chút kỳ lạ, Phong Quang làm gấu koala đã rồi liền từ trên người Bạch Trí nhảy xuống đứng vững, cô nắm tay Bạch Trí, “Vừa rồi em bị Trương Phóng đeo bám, anh ấy đã giúp em.” Bạch Trí cười mà như không cười, “Tống tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp vợ chưa cưới của tôi.” “Tôi chẳng qua không quen nhìn đàn ông khi dễ phụ nữ thôi.” Tống Mạch nhìn Phong Quang, nói thật tâm tình không phức tạp là không có khả năng, Bạch Trí lúc trước là cấp dưới của hắn, Phong Quang là vị hôn thê của hắn, nhưng hiện tại tuy Bạch Trí đang cười, Tống Mạch vẫn biết Bạch Trí là đang công khai chủ quyền. Tất cả mọi chuyện đáng lẽ phải là hắn. “Tống Mạch, em thay đồ xong rồi!” Thu Niệm Niệm từ lầu trên đi xuống, cô mặc áo cưới, trên mặt trang điểm đáng yêu lại lanh lợi, bởi vì bụng cô đã to ra nên áo cưới đặc biệt không hề dùng loại có thắt lưng, cô đi đến bên người Tống Mạch, nhìn thấy Phong Quang cùng Bạch Trí thì sửng sốt, biểu tình vui vẻ trên mặt cũng biến mất nhưng vễ lịch sự nói: “Xin chào.” Bạch Trí hơi hơi gật đầu, “Thì ra Tống tiên sinh đến đây để giúp Thu tiểu thư thử áo cưới.” “Hừ, không thì cậu nghĩ sao?” Bạch Trí mỉm cười không nói. Tống Mạch lôi kéo Thu Niệm Niệm đi lên lầu, đi vài bước hắn dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Bạch Trí, cậu không cần nghĩ tôi tiểu nhân như vậy, thứ mà tôi đã buông tha thì cho dù có hối hận, tôi cũng sẽ không đi cầu trở về.” Một câu này dường như là cho người khác thấy quyết tâm của hắn, lại như thông báo cho chính hắn, Tống Mạch cùng Thu Niệm Niệm lên lầu biến mất. Phong Quang nhướng mắt, “Hắn nói vậy là sao?” “Không có gì.” Bạch Trí nâng tay sửa lại tóc mái lộn xộn của cô, “Muốn thử áo cưới sao không gọi anh?” “Anh không phải bận rộn công việc sao? Em đây chính mình có thể tự đi thì đi thôi.” Cô hiểu ý người nói, tuy rằng cha đã đồng ý Bạch Trí nhưng giống như bộc phát bất mãn của bản thân mà đem toàn bộ công việc đều giao cho Bạch Trí, Bạch Trí hiện tại nhưng là ân nhân của ông ấy. “Anh đã gọi người thiết kế làm một bộ áo cưới.” Cô kinh ngạc, “Anh đã gọi khi nào? Sao em lại không biết?” “Từ một tháng được, hôm nay đã đưa đến nhà rồi, chúng ta về nhà em mặc cho anh xem được không?” “Được!” Cô tươi cười bừng sáng, bổ nhào vào lòng hắn. Làm sao có thể để người khác trở thành người đầu tiên nhìn thấy cô mặc áo cưới được đây? Bạch Trí hôn lên đỉnh đầu cô, đêm nay, chính hắn sẽ giúp cô mặc vào bộ áo cưới đó, cũng sẽ tự tay vì cô cởi ra, sớm một bước đem cô biến thành người phụ nữ của mình, những người không có mắt có thể cút đi được rồi.