Edit: Nhi Huỳnh Phong Quang có lẽ sai lầm rồi, trước khi tắt đèn bộ dạng nàng thật giống ác bá ức hiếp con gái nhà lành, Tiết Nhiễm luôn xấu hổ không chịu cởi y phục, mà sau tắt đèn, đầu tiên chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ và thở dốc của nàng, đến cuối cùng, đó là tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng khóc… Ngày hôm sau, Phong Quang ôm thắt lưng đau nhứt nằm ở trên giường không muốn dậy, trái lại Tiết Nhiễm thần thái sáng láng, nàng cắn răn bất mãn nói: “Tiết Nhiễm, chàng gạt ta!” Tiết Nhiễm rất kiên nhẫn xoa nhẹ lên thắt lưng nàng, thấy bộ dạng nàng thoải mái đến muốn hừ hừ rồi lại ra vẻ tức giận, hắn khó hiểu, “Ta lừa nàng thế nào?” “Ai nói là tiểu bạch thỏ ngây thơ đấy! Quay lưng lại… chàng… chàng đều đem ta làm cho khóc!” Cả mặt nàng đều là xấu hổ và giận dữ, Tiết Nhiễm người này đúng là quá mức tương phản, đánh nàng một cái trở tay không kịp, thật sự là… quá mất mặt. Tiết Nhiễm ho một tiếng, “Nguyên nhân đều bởi vì nương tử quá nhiệt tình.” Nghĩ đến đêm điên cuồng hôm qua, lại nghĩ đến khi nàng mềm đến không tưởng tượng nổi, trên thân thể trải rộng dấu vết đêm qua hắn đã lưu lại, Tiết Nhiễm ẩn ẩn lại có xúc động… “Tiết Nhiễm!” Phong Quang cầm lấy tay hắn vốn đặt ở bên hông nàng lại đang bắt đầu di chuyển, “Chàng đừng có xằng bậy, ta mệt muốn chết!” Tiết Nhiễm có chút tiết nuối than thở. Một nam nhân ngây thơ cấm dục nhiều năm lần đầu tiên được ăn thịt, sau đó như là mở ra một cái chốt mở thần kỳ, từ đêm tân hôn bắt đầu, Tiết Nhiễm liền lôi kéo Phong Quang cơ hồ đều là “hằng đêm sênh ca”, Phong Quang đương nhiên là sâu sắc cảm giác được lực bất tòng tâm, nhưng chỉ cần Tiết Nhiễm lại ở trên thân thể nàng, vẻ mặt vẫn luôn ấp áp dịu dàng như vậy, nhưng hắn lại sẽ dùng tiếng nói khàn khàn khôngnhư bình thường hỏi nàng: “Lại một lần nữa, được không?” Thật sự là… hấp dẫn chết tiệt! Cũng bởi vậy, Phong Quang bán đứng chính mình một lần lại một lần, ngày hôm sau lại ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới ôm thắt lưng hối hận không kịp. Cuối cùng nàng lấy lý do muốn ăn kẹo hồ lô, được một voi đòi tiên, còn muốn cầu phải là kẹo hồ lô Giang Nam, rốt cục khiến cho Tiết Nhiễm xuất cốc ba ngày, đẩy cửa đi vào trong viện, hít thở không khí tươi mới, Phong Quang có một loại cảm giác cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời. Thanh Ngọc đang quét rác thấy nàng, đi tới nói: “Sư phụ dặn ta cho ngươi ăn điểm tâm.” Tuy rằng hiện tại đã là giữa trưa. “Chuyện ăn điểm tâm này, không vội không vội.” Phong Quang vỗ vỗ đầu hắn, “Mấy ngày nay không nhìn thấy ta, có nhớ ta không?” Mấy ngày nay nàng bị bức bách ở lại trong phòng, “Tự thể nghiệm” hầu hạ Tiết Nhiễm, ngay cả ăn cơm đều là Tiết Nhiễm đút, a… giống như có chút cảm giác sa đọa. Thanh Ngọc lạnh nhạt, “Ta mới không thèm nhớ ngươi.” Nàng giả bộ đáng thương, “Tiểu Thanh Ngọc thật là làm sư nương đau lòng, nhiều ngày như vậy đều không đến thăm ta.” Phàm là hắn tìm đến nàng một chút, nàng liền có lý do đào thoát khỏi “ma trảo” của Tiết Nhiễm. “Sư tỷ nói, ngươi và sư phụ đang tạo ra tiểu sư muội, ta không thể đi quấy rầy ngươi.” Biểu tình Thanh Ngọc rất bình thường, giọng nói của hắn còn có một tia chờ đợi nho nhỏ, “Chừng nào thì ngươi và sư phụ mới tạo ra tiểu sư muội vậy?” Hắn đem chuyện tạo sư muội nói như là chuyện tạo ra một con rối bằng gỗ vậy, khôngcần bao lâu là có thể khắc ra, có thể thấy được hắn hoàn toàn không hiểu được ý tứ chân chính của việc “tạo sư muội.” Nhưng Thanh Ngọc không hiểu, nét mặt già nua của nàng ngược lại khó có khi mà đỏ lên, “Ngươi làm sao mà biết nhất định là tiểu sư muội, nói không chừng là tiểu sư đệ thì sao?” Thanh Ngọc nghi hoặc, “Tạo người còn phải tùy cơ à?” Đề tài càng phát triển đến một phương hướng kỳ lạ, Phong Quang sợ chính mình phá hư tiểu hài tử này mất, quyết định không thể nói chuyện này nữa, nàng thanh thanhcổ họng, “Cái đó, ta hỏi ngươi, hôm nay là ngày sư tỷ ngươi uống thuốc, nàng uống thuốc rồi sao?” “Uống rồi.” Thanh Ngọc bất giác nắm chặt cái chổi trong tay. Nàng gật gật đầu, “Thời gian cũng sắp đến.”