Đợi Phong Quang ói xong rồi thì nàng cũng hoàn toàn yếu đi, phải chống lên thân cây mới miễn cưỡng đứng vững được, sắc mặt nàng rất tái nhợt. Nam Cung Ly nói: “Ói xong thì cùng ta tiến vào mật thất Đường môn đi.” Mật thất Đường môn??? Nàng nhìn bức tường bao quanh một cái cửa đá, lại nhìn xung quanh đang tối đen một mảnh, cũng không có ai khác, nàng không nói gì, là ai bảo phải tăng cường phòng ngự đấy! Thấy nàng bất động, Nam Cung Ly hỏi: “Hạ Phong Quang, ngươi tự mình đi, hay là muốn ta đánh gãy chân ngươi rồi mang đi?” Phong Quang rụt cổ lại, “Mật thất Đường môn cơ quan chồng chất, hơn nữa người ngươi còn bị thương, thật sự muốn đi vào sao?” “Cơ quan… không phải đã có ngươi chắn rồi sao?” Phong Quang coi như hiểu được tại sao hắn lại mang mình đến đây, thân thể nàng run run, “Giáo chủ đại nhân, ta xin lỗi việc ta không hiểu chuyện trước kia còn kịp không?” Nam Cung Ly cười bao dung, “không kịp rồi.” Ánh mắt nàng rối loạn. “Ta khuyên ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn, chung quanh nơi này có cơ quan ở khắp nơi, không có bản đồ, ngươi tùy tiện đi lên vài bước chính là chết.” Rất vừa lòng nhìn thấy nàng sợ đến mức trắng cả mặt, Nam Cung Ly lấy chìa khóa ra, cắm vào một chỗ lõm vào trong của cửa đá, nhẹ nhàng chuyển động, cửa đá nhanh chóng mở ra hai bên, còn rơi xuống rất nhiều tro bụi. Nam Cung Ly rất phong độ lịch sự nói: “Hạ tiểu thư, mời vào.” Bước chân của nàng cứng ngắt, một bước biến thành ba bước mà đi, Nam Cung Ly còn cố tình rất có kiên nhẫn đợi nàng, ngay khi nàng đến trước cửa, Nam Cung Ly đột nhiên nghiêng qua trái một bước, một chưởng khí ngay lúc ấy tập kích qua chỗ hắn vừa đứng, dừng lại trên thân cây, cái cây đó ầm ầm ngã xuống đất. Khi Phong Quang còn chưa rõ ràng đây là tình huống gì, một người xuất hiện phía sau thân thể của nàng, kéo tay nàng tiến vào mật thất, lúc Nam Cung Ly muốn đuổi theođi vào thì “Ầm” một tiếng, cửa đá đóng lại. Người nam nhân quăng mồi lửa, ngọn đèn trên tường đá sáng lên, động đá vốn đangtối đen lúc này sáng bừng như ban ngày. Cũng khiến người ta thấy rõ hắn la là một nam nhân mặt áo trắng đeo mặt nạ diễn kịch. Đầu tiên, hắn nâng tay di chuyển ngọn đèn trên tường đá một chút, ngay lúc ấy có âm thanh gì đó vang lên, gần giống âm thanh cửa đóng lại, hắn xoay người hỏi: “Nàng không sao chứ?” “Tiết Nhiễm, ngươi đeo mặt nạ làm gì vậy?” “…” Hắn im lặng một giây, đem mặt nạ tháo xuống, quả nhiên là gương mặt ôn nhu tuấn mỹ kia, hắn khó hiểu, “Hạ tiểu thư, sao nàng nhận ra được ta?” “Ta muốn không nhận ra ngươi cũng khó…” Tiết Nhiễm im lặng, xem ra có chút xấu hổ, “Ta còn tưởng là không có ai có thể nhận ra ta.” Phong Quang có chút không đành lòng, “Thật ra cũng không nhận ra dễ dàng lắm đâu… chủ yếu là ta ở cùng ngươi một thời gian rồi, cho nên… cho nên ta đoán được.” “Hạ tiểu thư không cần an ủi ta, về thuật dịch dung, ta sẽ càng chăm chỉ nghiên cứu.” Nàng không biết phải nói tiếp những lời này của hắn như thế nào, nhìn về phía cửa đá, “Nam Cung Ly có chìa khóa, nếu hắn lại mở cửa ra tiến vào thì làm sao bây giờ?” “không cần lo lắng, ta vừa khóa trái cửa lại.” Trái, khóa trái? Phong Quang quay đầu nhìn lại xem cửa đá nặng ngàn cân kia, nảy sinh xúc động, thì ra cửa giống như này cũng có cấu tạo khóa trái. Nàng nhìn Tiết Nhiễm, “Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?” “Theo giang hồ Bách Hiểu Sanh ghi lại, mật thất Đường môn có cửa thứ hai đi ra, chúng ta đi tìm.” Nàng giữ chặt tay hắn, “Nhưng trong mật thất có rất nhiều cơ quan!” “không cần sợ.” Tiết Nhiễm nắm tay nàng, trong nụ cười mang theo hơi thở dịu dàngkhông nhiễm thế tục, “Có ta ở đây,” Nếu nói nam nhân có hai thời điểm nào làm cho người ta cực kỳ động tâm, Phong Quang sẽ trả lời, một là khi nói “cứ việc mua đi”, thứ hai là lúc nói “có ta ở đây.” Có người yêu có năng lực như vậy… đúng là khiến người ta nghe xong liền muốn mang thai!