Ở một đường nhỏ dưới bóng mát của rừng cây, không ít đôi tình nhân cùng cưỡi một chiếc xe đạp chậm rãi chạy qua, đây chính thứ gọi đại học là thiên đường luyến ái, cho nên bất luận thế nào đều tràn ngập vị chua thối của tình yêu, đến năm bốn thì sao, vẫn là chia tay mới tốt đó! Phong Quang cự tuyệt thức ăn cho chó (!), cô đối với một đôi lại một đôi tình nhân coi như không thấy, chuyên tâm đi con đường của mình, thẳng đến trước mặt cô xuất hiện một bó hoa tươi. (!) Ý chỉ bị người có người yêu diễn cảnh tình cảm trước mặt. “Học muội Phong Quang, chào em.” Bộ dạng nam sinh viên cực kỳ đẹp trai, rất có khí chất văn nhã, hắn rất cao, ít nhất cũng phải 1m8, tiếng nói thoáng trầm thấp, giống như tiếng đàn cello có thể gấp khúc từng trận bên tai người ta, bất luận là phương diện nào, hắn đều rất hợp với khẩu vị của Phong Quang. Đối với người khác phái hợp khẩu vị, Phong Quang không tự giác biểu hiện rộng rãi khéo léo một ít, ngay cả thái độ đại tiểu thư cao cao tại thượng cũng quên lấy ra, “anh là?” “anh là Chu Liệt thuộc khoa tiếng Trung, học năm ba, xem như là học trưởng của em.” Hắn mang theo ý cười nhã nhặn mà nói chuyện, rất dễ dàng khiến người ta có thiện cảm. Phong Quang rất rụt rè nhìn lướt qua hoa trên tay hắn, “Vậy anh tìm tôi có việc gì sao? Nói trước thì hơn, tôi không có bạn cùng phòng, ở học viện cũngkhông có bằng hữu, tôi không có biện pháp giúp anh đưa hoa đâu.” “Em hiểu lầm, bó hoa này là tặng cho em.” Hắn đưa hoa trong tay ra. Phong Quang không nhận, ngược lại lui một bước ra sau, “anh đưa hoa cho tôi làm gì?” cô cũng không tin hoa hồng có thể tặng một cách tùy tiện, đó nhưng là hoa hồng đỏ thẫm. Chu Liệt cười bỏ qua sự cảnh giác của cô, “Em không nhớ sao? Lúc em vừa tới học viện báo danh, là anh tiếp đãi em.” Nói như vậy, ngày đầu tiên cô làm tân sinh viên đi đến học viện đúng là có một sinh viên đẹp trai cao to nghênh đón cô, nghĩ nghĩ, cô giật mình, “Thì ra là anh.” “Em còn nhớ rõ anh thật là tốt.” Chu Liệt vui vẻ nói: “Kỳ thực từ ngày đóanh đã bắt đầu chú ý đến em, nhưng vẫn luôn bất hạnh không có cớ để liên lạc với em, em lại gặp nhiều chuyện như vậy… anh vẫn luôn tin tưởng emkhông phải là người như vậy, hiện tại chân tướng rõ ràng, thời điểm em bị người ta chỉ trích, anh không đứng ra nói chuyện giúp em là lỗi của anh, nhưng mà anh cũng hiểu được có một số chuyện là không thể đợi, hôm nay em đã đến học viện rồi, chính là cơ hội tốt nhất của anh.” “Khoan đã, anh nói cái gì mà chân tướng rõ ràng?” Phong Quang bỏ qua người xung quanh tụ tập lại càng lúc càng nhiều, cô bắt được một câukhông quan trọng nhất của Chu Liệt. Chu Liệt nghi hoặc, “Em không biết sao? Một tháng trước, toàn bộ chủ đềtrên web đều thay đổi, bất luận mở ra trang web nào đều tự động nhảy tới một bài post, bài post này nói em bị oan uổng, những chuyện không tốt đó đều là do Liễu Đề vu oan giá họa, hơn nữa Liễu Đề cũng không phải tự sát thật, cô ta là cố ý làm bộ như tự sát để tranh thủ sự đồng tình, chuyện này, đến bây giờ tin tức vẫn còn đưa tin.” Phong Quang không dám tin, “Cho nên… tôi cứ thế được tẩy trắng rồi?” “Em chưa từng đen qua, sao lại nói là tẩy trắng được? Phải nói là sự thật rõ ràng mới đúng.” Chu Liệt cười sửa đúng lời của cô. Này cũng không thể trách Phong Quang, một tháng này cô tuy nói ru rú trong nhà, nhưng cô hoàn toàn không xem tin tức gì, khi cô bị nói xấu, côliền nói dì Lâm không cần chú ý đến chuyện đó, cho nên dì Lâm thật sẽ có khả năng không nói với cô chuyện cô đột nhiên được tẩy trắng, cẩn thậm ngẫm lại, từ lúc cô bước vào trường học, tuy rằng cũng có người nghị luậncô, nhưng mà cũng thiếu đi sự ác ý. Lúc trước bởi vì một bài post, cô trở thành nhân vật người người kêu đánh, hiện tại cũng vì một bài post, cô liền từ người đi hại biến thành người bị hại, trong lòng Phong Quang ha ha hai tiếng, sức mạnh của dư luận, nhưng lại có thể thể hiện trọn vẹn trên người cô như vậy.