“Chỉ vì tôi không phải Tống Mạch.” Sau khi yên lặng thật lâu sau, Bạch Trí mới phát ra một câu không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. Phong Quang nghiêm túc nói: “Thì bởi vì anh chính là anh, cho nên em mới thích anh.” Bạch Trí chính là Bạch Trí. Biểu tình lạnh nhạt của hắn cuối cùng cũng có một chút thay đổi. “Em cùng với Tống Mạch vốn cũng chỉ là chuyện mà cha mẹ làm ra, em cơ bản không thích hắn, em lần này trở về dự định giải trừ hôn ước cùng anh ta, em biết anh là cấp dưới của hắn, em cũng đã tính rồi, sau này anh tới công ty nhà em làm việc, cho dù anh không muốn làm việc cũng được, em nuôi anh.” “… Cô nói cái gì?” “Em thật sự nghiêm túc, chỉ cần anh ở bên cạnh em là được.” Tay Bạch Trí xoa xoa má của cô, “Chúng ta mới quen biết nhau hai ngày.” “Hai ngày là đủ rồi, anh cũng có cảm giác với em, phải không?” Tay cô ôm lấy thắt lưng hắn, cuối cùng lựa lời thật cẩn thận, đôi mắt tràn ngập mong chờ. Bạch Trí không trả lời cô, mà là cuối đầu nặng nề hôn lên môi cô, cùng với hai lần hôn trước rất khác biệt, đầu lưỡi hắn cạy mở miệng cô, đầu lưỡi mềm trơn ấm ẩm ướt linh hoạt khiêu vũ trong khoang miệng cô, tinh tế nhấm nháp mỗi một ngõ ngách. Tim Phong Quang đập cực nhanh, cô hoàn toàn bị vây trong lòng hắn, nhưng không thể phủ nhận cô rất là hưởng thụ, thậm chí chậm rãi đáp lại hắn, sau đó hắn càng nóng bỏng hôn sâu. Sau một lúc lâu, trận dây dưa kịch liệt này mới chấm dứt, Bạch Trí vòng tay sau lưng cô, không để cô nhũn người té xuống đất, bờ môi cô được yêu thương mà sáng bóng ướt át, ánh mắt của hắn tối sầm lại. Tay hắn xoa xoa mặt cô, ngón cái hơi lạnh chậm rãi lau qua môi cô, Bạch Trí cắn lên vành tai của cô thì thào nói nhỏ, “Nếu như loại cảm giác mà em nói là như thế này thì tôi đã biết, tôi có xúc động muốn đem em mạnh mẽ đặt dưới người tôi.” Mặt Phong Quang càng trở nên đỏ rực. “Sau khi tôi đã chạm qua em, tôi sẽ không đem em nhường cho bất kỳ ai.” Hắn thấp giọng nói xong, tay đặt ở trên mặt cô chậm rãi trượt đến vai trần, da thịt tuyết trắng bóng loáng của cô khiến hắn không muốn buông tay. Một cơn gió đêm thổi qua, Phong Quang rung người một chút đáng thương nói: “Lạnh…” Bạch Trí dừng trong giây lát, cởi áo khoác đắp lên người cô, “Em cần phải trở về.” “Em còn muốn cùng anh thêm một chút nữa.” Cô làm nũng nhào vào lòng hắn, đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn không buông. Một lúc sau, Bạch Trí mới ôm lại cô, “Nếu giờ không về, cha em sẽ lo lắng.” “Ông ấy biết em ở bên ngoài không chết được, sẽ không lo lắng đâu.” Cha già thuận tiện kia chưa bao giờ nghi ngờ năng lực sinh tồn của cô. Hắn dường như muốn thở dài: “Em muốn như thế nào mới chịu trở về?” “Anh lại hôn em một chút.” Cô ngẩng đầu nhắm mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên. Như ý cô, Bạch Trí hôn lên… khóe mắt cô, Phong Quang mở mắt không vừa lòng trừng mắt nhìn hắn, cô không muốn hôn mặt, cô muốn kiss, là kiss. “Hôn rồi, đi thôi.” Hắn dắt tay cô đi ra ngõ nhỏ, vờ như không thấy cô căm tức, hoàn cảnh mịt mờ che giấu lưu lại trong ánh mắt hắn. Hoàn cảnh không người mờ ám, hắn không có cách nào cam đoan khi hắn một lần nữa hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, dòng máu khô nóng trong người hắn sẽ không khiến hắn làm vài chuyện không nên. Đồng hồ báo thức chỉ mười hai giờ, dạ hội đã chấm dứt từ sớm, đại tiểu thư Hạ ra cuối cùng cũng về nhà, Hạ Triều ngồi trên sofa ở đại sảnh, sắc mặt không tốt cực kỳ, trái lại Phong Quang từ cửa lớn đi vào cảnh xuân đầy mặt, thiếu điều không dán cái thẻ bài nói bản tiểu thư đang yêu đương. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh… Hạ Triều trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Đi đâu vậy?” “Đi ăn cơm.” Phong Quang rất thoải mái trả lời, đối với chuyện bản thân là nhân vật chính của buổi tiệc lại bỏ rơi khách mời, lôi kéo một người đàn ông chạy trốn cô một chút cũng không xấu hổ. “Phong Quang à, đừng có quên con còn có một vị hôn phu.” “Cha cũng nói là hôn phu, kết hôn còn có thể ly hôn mà. “Cô nhìn cha mình mặt ngày càng khó coi, xem như không có gì nói: “Hơn nữa, Tống Mạch không thích con, còn làm nhiều chuyện xấu, anh ta cũng không biết đã quen bao nhiêu cô gái, con chỉ tìm một người đàn ông để yêu đương thì làm sao?”