Mau xuyên công lược: nam thứ vạn năm mau yêu ta!

Chương 129 : Vương tử ác ma mau yêu ta (16)

**Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.** Hai tuần sau. "Alice tiểu thư..." "Hầu... Hầu gái tỷ tỷ..." Hàn Thiên Ý cả người run rẩy không dám động, nhìn thấy Hạ Y chỉ dám nghẹn khuất nhìn cô, vành mắt đỏ hoe đã ngấn nước, nhưng không khiến người khác nhìn vào cảm thấy chật vật, ngược lại chính là một bộ điềm đạm đáng yêu, tùy thời chọc người thương. Đằng sau là chú mèo nhỏ bộ lông trắng muốt đã bị bùn đất nhiễm bẩn đầy mình, đang nằm bất động không còn sự sống dưới chân Glenn. "Alice tiểu thư, người vẫn nên về phòng đi. Thần sẽ báo chuyện này lại với hầu tước..." Hạ Y bước lại gần Hàn Thiên Ý, vỗ nhẹ bả vai cô bé trấn an, nhẹ giọng khuyên nhủ. "Không... Không được... Glenn sẽ không để chị làm thế..." Giọng Hàn Thiên Ý run run, kinh hãi thấp thỏm nhìn Hạ Y, khẳng định là bị dọa sợ. Hôm nay rõ ràng cô không nên xuất hiện ở đây, nhưng vì biết được cốt truyện, tình cờ đến dinh thự Shidrew nói muốn đưa Glenn trở về, kết quả như dự đoán thấy được tình cảnh này. Theo cốt truyện, sự kiện này chính là bước ngoặc cho việc Glenn bộc lộ hoàn toàn tính chiếm hữu đối với nữ chính, bước trên con đường trở thành boss phản diện. Bây giờ cô ở đây, tất nhiên phải xoa dịu hắn lại. "Thần sẽ ổn thôi. Tiểu thư mau về phòng đi. Đừng khóc nữa." Hàn Thiên Ý sụt sùi một chút, rốt cuộc không tự nguyện nghe lời chạy nhanh về phòng mình. Nơi này bây giờ chỉ còn lại Hạ Y và Glenn nãy giờ vẫn im lặng. "Điện hạ..." Hạ Y mở lời trước, cả gan lên tiếng. Glenn ngước lên, ánh mắt vẫn chưa rút đi lệ khí, Hạ Y bị nhìn đến có phần run rẩy. Cô hít sâu một hơi, cẩn thận tiến lại gần hắn. Hắn giương đôi mắt lạnh của mình lên, lệ khí bắn lên người Hạ Y. "Cút." Hạ Y kìm nén run rẩy, kiên định đáp trả: "Thần không." Glenn ngẩn ra một chút, rồi hắn cười khẩy một tiếng, giọng điệu giống như đang châm chọc: "Ngươi biết không? Ngươi ngày càng to gan đấy." Hạ Y càng không bỏ cuộc: "Nếu thần không như vậy, làm sao có thể gần gũi với điện hạ hơn đây?" Glenn trầm mặc. Ánh mắt hắn có chút phai nhạt xuống, lộ ra trào phúng khổ sở, tựa hồ là hoàn toàn không dự liệu được, từ trong miệng Hạ Y lại nghe được loại lời này. Hắn không giống như sẽ phẫn nộ, buông thõng đầu, muốn cố gắng che lại những cảm xúc không muốn bày ra cho người khác thấy. "Điện hạ." Hạ Y thở hắt một hơi, tiến gần hơn, đến khi đến trước mặt hắn, cô ngồi xổm xuống, đối diện với hắn, "Người vốn dĩ vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Đừng nên hà khắc với bản thân như vậy."