Mau Xuyên Công Lược Boss Phản Diện Nam Thần

Chương 149 : Võng du đại thần (9)

Trong một ngôi nhà giàu ở ngoại ô gia tộc Lữ gia Lữ Anh Mai đi xuống lầu ngồi vào bàn ăn thì thấy ba cô ta đang ngồi đọc sách, mẹ cô ta thì đang ăn sáng, còn người em mà cô ta ghét thì luôn dính lấy mẹ làm cô ta tức giận nhưng cũng chả nói gì bổng nhiên cô ta nghe thanh âm của mẹ truyền đến Vân Trang nhìn Lữ Anh Mai ánh mắt nhàn nhạt không có một tia tình cảm nào nói " Mai hôm nay con đi làm nên ăn nhanh và đi, đi không trễ giờ " Giọng nói tuy quan tâm nhưng saua trong ánh mắt là sự căm ghét cảm giác đó làm Lữ Anh Mai cảm thấy thật khó chịu nên chuẩn bị đứng dậy đi thì vô tình làm đổ ly nước vào người cô em gái bên cạnh cô em gái đứng dậy la lên " Chị sao chị lại đổ nước lên váy của em " Lữ Linh Chi khóc lóc nói Vân Trang nhíu mày nhìn đột nhiên nói " Mai, con sao lại đối xử với em gái như vậy mau xin lỗi nó đi " Lữ Anh Mai tức giận đập bàn " Tôi không làm sao các người cứ bắt tôi xin lỗi tôi đã chịu đựng cái gia đình này đủ rồi " cô ta bước đi ai ngờ bị người hầu ngăn lại chưa kịp mở miệng nói đã có người đi lên tát cô ta " Chát " Người đàn ông bỏ tờ báo xuống đi lại tát một cái thật mạnh vào má của Lữ Anh Mai làm cô ta sửng sờ ngay tại chỗ " Mày nghĩ mày là ai mà có thể ra lệnh cho Chi Nhi hả mày bất quá chỉ là một đứa con nuôi tao nhặt về mày nên yên phận một chút đi " ông Lữ Tiến Dũng nhìn Lữ Anh Mai chán ghét nói Lữ Anh Mai nắm chặt tay lại bình tĩnh nói " ông nói ông nuôi lớn tôi vậy ông có bao giờ yêu thương tôi không? " Vân Trang nghe xong uống nước chả nói gì Lữ Linh Chi nhìn trò khôi hài mà mắc cười ai kêu cô ta dám cướp người yêu của bạn thân cô làm gì hừ để xem cô trừng trị cô ta ra sao đồ đứa con hoang Lữ Tiến Dũng nghe mà bình tĩnh trả lời " Nếu tao không thương mày thì mày đã không có danh hiệu đại tiểu thư Lữ gia rồi sẽ không theo họ Lữ rồi sao còn hổn láo với tao " Lữ Anh Mai nghe như một trò cười mà cười nhẹ " Ông thương tôi quá nhỉ, vậy mà hết lần này đến lần khác luôn bắt tôi phải chịu thiệt trước con gái ông, đúng là mẹ nào con nấy lẳng lơ y chang nhau " cô ta khinh bỉ cười Làm Lữ Linh Chi nóng máu chửi " Chị hai chị, não có vấn đề hả em nói tha cho chị rồi sao chị cứ làm ầm lên cãi nhau với ba vậy là không được a " Linh Chi cười khẽ khuyên bảo " Cô im đi ai là chị cô, với lại cô không nên dạy đời tôi, cô cũng chỉ là một con điếm " Anh Mai khinh thường mỉa mai nói Lữ Tiến Dũng tức giận định tát cô ta thêm mà bị cô ta ngăn lại " Ông không xứng đánh tôi " Anh Mai ngăn lại bàn tay muốn đánh của ông ta sau đó cười nhẹ nói vào bên tai ông ta rằng " , vì ông không phải là ba tôi " Sau đó bước nhanh rời đi trước khi đi còn không quên nói một câu " Tôi sẽ không bao giờ quay về căn nhà này nữa, tôi không muốn sống chung với những người bệnh tâm thần như mấy người, tạm biệt " Cô ta đi rồi ông Lữ Tiến Dũng đạp bàn " Con nhỏ khốn nạn mày dám khiêu chiến với tao được rồi mày chờ xem " Vân Trang nắm tay của Linh Chi dặn dò " con nên tránh xa con hồ ly tinh Lữ Anh Mai ra hiểu không Chi Nhi của mẹ " bà vỗ đầu Lữ Linh Chi khuyên bảo " Dạ hihi " Lữ Linh Chi gật đầu đồng ý nói giỡn con nhỏ khốn Lữ Anh Mai ai thèm chơi với nó cô có chết cũng không thừa nhận Lữ Anh Mai là chị cô đâu hừ Lữ Linh Chi vui vẻ về phòng thay đồ mới đi ra ngoài thăm bạn thân của cô thật ra cô có hai người bạn thân lận một người bị Lữ Anh Mai cướp bạn trai nên đi du học rồi còn một người đang làm bác sĩ ở bệnh viện KH quốc tế giờ cô đang đi thăm người bạn thân đó người bạn thân của cô họ Tiêu