Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ
Chương 67 : Xuyên qua YY văn ngựa giống (7)
Dường như là đồng thời khi điểm sáng biến mất, Ngu Tiểu Mạc bị một lực lượng vô danh kéo ra khỏi bóng tối.
Vừa mở mắt, đập vào mí mắt là trần nhà trắng tinh.
"Tỉnh?"
"?"
Ngu Tiểu Mạc nhìn sang bên cạnh.
Nam tử tóc bạch kim không qua đứng đắn mà nghiêng người dựa vào mép giường của hắn, khóe miệng còn mỉm cười, nhìn Ngu Tiểu Mạc quay mặt nhìn sang bên đây, còn vươn một ngón tay, chọt chọt mặt của Ngu Tiểu Mạc.
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng y tế của học viện, xem ra là được cứu thoát rồi.
"Viện trưởng, đồng đội của em —— "
"Bọn họ a."
Merlin cắt lời hắn, ý bảo không cần lo lắng: "Một đám đều hoạt bính loạn khiêu*, không cần lo."
(Hoạt bính loạn khiêu < 活蹦乱跳 >: Ngh ĩ a là vui vẻ hoạt bát, trong trường hợp này là không bị thương gì, khỏe như vâm).
Vui vẻ hoạt bát?
Ngu Tiểu Mạc còn nhớ rõ một màn trước khi hắn ngã xuống, Allen còn che chỡ ở phía trên người hắn, vội hỏi: "Thế nhưng lúc trước Allen còn chặn con ma thú kia cho em, y không bị thương sao? Thế nào?"
"Mệt cho em nói mà không biết ngượng."
Merlin gập ngón tay, gõ một cái không nặng không nhẹ trên trán Ngu Tiểu Mạc, nở nụ cười: "Đám tiểu tử các em, còn dám khiêu chiến ma thú trung cấp nữa sao? Nếu như không phải ta kịp thời chạy đến đó, có phải là em định thực sự chết ở nơi đó?
"Allen và Bruno —— "
"Đã nói rồi, bọn họ đều khỏe mạnh hoạt bái, chỉ có em, chưa thành thạo ma pháp còn không tính, lại còn bị ma pháp phản phệ.
Em nói nếu như Aya nghe được học sin của mình biến thành cái dạng này, sẽ phạt em như thế nào?"
Ngu Tiểu Mạc đuối lý không lên tiếng.
Lại nói tiếp, Aya đi lâu như vậy, hắn sắp quên mình còn có một đạo sư rồi...
Chỉ nghe Merlin cười tủm tỉm: "Nhưng mà Aya cũng sẽ mau chóng trở lại, đến lúc đó em tự giải thích chuyện ngu ngốc này với cô ấy đi.
Ngu Tiểu Mạc sửng sốt: "Đạo sư sắp về?"
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là Aya là đạo sư thân cận nhất của Andy có thể phát hiện thân phận người bên ngoài xuyên đến của hắn hay không, dù sao không phải ai cũng tùy tiện như Bruno, ngay cả bạn cùng phòng của mình bị đổi người cũng không phát hiện.
Đây chính là thế giới ma pháp, ai biết nếu như bị Aya phát hiện có thể áp dụng thủ đoạn bí mật gì với Ngu Tiểu Mạc hay không, mạnh mẽ rút hắn ra khỏi thân thể này cũng không phải là không được.
Đang chìm trong suy nghĩ miên man, Ngu Tiểu Mạc cảm giác phía trên có bóng người phủ xuống.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Merlin nghiêng hơn phân nửa cơ thể tiến về phía hắn, một tay chống ở phía trên hắn, nụ cười tế nhị, còn có chút ý vị thâm trưởng.
Ngu Tiểu Mạc: "Viện, viện trưởng?"
Ngón tay Merlin nhẹ nhàng chà xát trên môi hắn, tự tiếu phi tiếu: "Đã nói là em phải cẩn thận, em cố tình không nghe... Không phải là em đã quên mất ước định lúc trước của chúng ta chứ, hả?"
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Hắn cuống quýt gạt tay Merlin ra, không hiểu tại sao vị viện trưởng này lại làm hành động kỳ quái với mình, nói: "Viện trưởng, người đang nói cái gì? Ước định gì?" Lúc trước bọn họ từng có quan hệ ái muội như thế sao? Lại còn sờ môi hắn.
Merlin buồn cười nói: "Em nói ước định cái gì là sao? Trước khi vào rừng, không phải là ta còn đi tìm em sao?"
Là tìm a! Nhưng không phải là Merlin muốn cho mình một trượng ma pháp mới mà bị mình cự tuyệt sao? Làm sao còn có cái ước định gì đó?
Ngu Tiểu Mạc nói: "Cái kia, viện trưởng, tuy rằng em không tìm được tinh hạch thích hợp, nhưng trượng ma pháp của người, em không thể nhận..."
Merlin: "....."
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Sau khi Ngu Tiểu Mạc thốt ra câu kia, khí tức trên người vị viện trưởng này liền trở nên đáng sợ.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Hắn hoang mang đối mặt với Merlin mấy giây, hoàn toàn không rõ tại sao viện trưởng lại tức giận.
May mà, Merlin nhìn qua không có tức giận như vậy, chỉ là nhíu mày, nắm lấy cổ tay Ngu Tiểu Mạc: "Lúc trước em không phải đã nói, ta là... Mạc Sở sao?"
Merlin mất mấy giây mới nhớ lại cái tên xa lạ kia, nhưng không ngờ người trước mắt lại bị những lời này của mình mà chấn động.
"Làm sao người biết Mạc Sở?! Không! Em nói cái tên này với người lúc nào!"
Thiếu chút nữa Ngu Tiểu Mạc đã bị những lời này của Merlin làm cho kích thích đến nhảy dựng lên, hắn làm sao có thể tùy tiện tiết lộ tên Mạc Sở với người của thế giới này! Không đúng! Không phải là hắn đã sớm tìm được Mạc Sở sao? Mạc Sở rõ ràng chính là —— rõ ràng chính là...
Chính là cái gì?
Ngu Tiểu Mạc ngơ ngẩn.
Hắn nhớ lúc mình vừa đến thế giới này liền tìm được Mạc Sở, hắn còn cùng Mạc Sở làm rất nhiều chuyện, Mạc Sở còn dẫn hắn đi đến một thế giới khác... Một thế giới khác?
Ngu Tiểu Mạc ôm đầu, luống cuống phát hiện ký ức của mình lại trống rỗng.
Hắn không nhớ ra được thân phận của Mạc Sở trong thế giới này, không phải Merlin, không phải Allen, không phải Bruno, dường như những người này đều không phải, nhưng hắn... Không nhớ nổi ai mới là Mạc Sở...
Thậm chí Mạc Sở dẫn hắn đi đến cái thế giới kỳ quái kia, hắn cũng không nhớ được.
"Chuyện gì đang xảy ra..."
Ngu Tiểu Mạc hoảng hốt mở to hai mắt, dường như hắn nhớ mình vừa mơ một giấc mơ kỳ quái, nhưng giấc mơ này... Hắn cũng nhớ không rõ.
"Thất hồn chứng?"
Merlin nhíu mày, xoa trán Ngu Tiểu Mạc: "Không phải là em mất trí nhớ chứ?"
Ngu Tiểu Mạc ngơ ngác nhìn Merlin vài giây.
Merlin nói: "Em —— "
"Tránh ra!"
Đột nhiên Ngu Tiểu Mạc đẩy Merlin ra, tung chăn nhảy xuống giường.
"Andy, ngươi tỉnh..."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bruno vừa mới bước một bước vào phòng bệnh, đã bị Ngu Tiểu Mạc chợt đẩy ra.
Bruno liên tiếp lui vài bước, đỡ lấy mép giường, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy Ngu Tiểu Mạc tông cửa xông ra, ngây ngẩn cả người.
"Đây là sao vậy?"
Vẻ mặt Bruno không hiểu, vừa quay đầu, phát hiện viện trưởng cũng ở đây.
"Viện trưởng Merlin?"
Bruno nhớ vị viện trưởng này bình thường đều cười híp mắt, nhưng biểu tình lúc này... Rất kỳ quái.
Còn giống như có chút vặn vẹo...
Bruno len lén lui về phía cửa.
Lúc này, cậu ta lại thấy viện trưởng này mỉm cười với mình.
"Không sao, em về đi."
Bruno: "... Dạ, dạ!"
Cậu ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh, đuổi theo Ngu Tiểu Mạc vốn đã biến mất không còn bóng dáng.
Ngu Tiểu Mạc cũng không phải là quá mức mất khống chế.
Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đột nhiên đẩy Merlin rồi sau đó chạy đi. Chờ sau khi hắn chạy ra khỏi khu vực phòng y tế thì, hắn đã khôi phục bình tĩnh.
Ngu Tiểu Mạc đứng trước phòng y tế, chần chừ một lát, không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Ký ức của hắn xảy ra vấn đề, thậm chí hắn còn tìm không được Mạc Sở.
Thế nhưng, lúc trước hắn thực sự tìm được Mạc Sở rồi sao? Dưới tình huống không có hệ thống, tìm được hoặc có khả năng là mất đi ký ức hệ thống.
Ngu Tiểu Mạc hít sâu một hơi, xoay người, muốn quay về tìm Merlin.
Lúc này, hai học viên đang trò chuyện cách hắn không xa làm hắn dừng bước.
"Cái học viên năm ba gọi là Allen hình như bị mất khống chế..."
"Aiz aiz, hình như là vừa xảy ra lúc nãy."
"Đúng vậy, động tĩnh bên kia của bọn họ quậy tung cũng lớn lắm."
Thật kỳ quái, lần khảo hạch này hình như có rất nhiều rắc rối, cũng không biết..."
"Đợi một chút."
Ngu Tiểu Mạc tiến lên ngăn cản bọn họ.
"Xin hỏi các người vừa nói đến Allen, y ở đâu?"
"A! Ngươi cái tên điên này!!"
Khi Ngu Tiểu Mạc tìm được ký túc xá của Allen thì, lại gặp Bích Lạc Ti từ trong ký túc xá chạy ra, miệng còn gào thét.
Tiểu thư quý tộc cao cao tại thượng, lúc này nhìn có chút chật vật, mà trên gương mặt xinh đẹp của cô lại có một vết thương vừa dài vừa sâu, bên ngoài còn chảy máu ồ ạt.
Tay Bích Lạc Ti che lại kỳ thực căn bản không bưng kín được vết thương, cũng không nhìn đến Ngu Tiểu Mạc, chạy trối chết.
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Bước chân hắn bỗng nhiên ngừng lại, sau khi do dự một chút liền đi vào cửa phòng mở rộng trong ký túc xá.
Đây là ký túc xá một người rộng rãi, nhưng lại không có lão sư trong học viện.
Theo lý thuyết loại chuyện học sinh phát cuồng này nhất định sẽ có lão sư ở đây, nhưng ở nơi này, ai Ngu Tiểu Mạc cũng không thấy.
Đây là Merlin cố ý.
Đột nhiên Ngu Tiểu Mạc xuất hiện cái ý nghĩ này.
Merlin đang gạt mình.
Allen đã cứu hắn căn bản cũng không có "Khỏe mạnh" như Merlin nói, mà là Merlin không để cho ai làm bất cứ trị liệu nào với Allen.
Ngu Tiểu Mạc mím môi, im lặng đi vào.
Hắn vốn tưởng rằng có thể rạch mặt Bích Lạc Ti, trạng thái bây giờ của Allen đã cực kỳ không thể khống chế, thế nhưng cũng không phải.
Allen chỉ là rất bình tĩnh ngồi trên giường, nhìn thấy có người tới, cũng chỉ là lãnh đạm giương mí mắt, vội thoáng nhìn qua Ngu Tiểu Mạc ở bên này.
Giây tiếp theo, vốn là y muốn thu lại ánh mắt liền ngừng lại.
Y bỗng nhiên đứng dậy.
"Allen, là ta —— "
Cho là y muốn đả thương người, phản xạ có điều kiện đầu tiên của Ngu Tiểu Mạc là lui về phía sau một chút, sau khi ngẫm lại liền chạy nhanh về phía trước kéo Allen.
Nhưng động tác đối phương nhanh hơn hắn, hai ba bước liền chạy vội tới trước mặt Ngu Tiểu Mạc, đột nhiên Allen đưa tay ——
Ôm hắn thật chặt.
Ngu Tiểu Mạc cả kinh: "Allen, ngươi làm gì?"
Chuyện gì xảy ra?
Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp đẩy Allen ra, chợt nhìn thấy người đang ôm chặt hắn không chịu buông tay lại kề sát vào tai hắn, thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Động tác của Ngu Tiểu Mạc muốn đẩy Allen ra đột nhiên cứng đờ.
Hắn nghe thấy được âm thanh mơ hồ như đã chia xa đã lâu ——
"Ca ca."
"....."
Đinh.
[ Hệ thống khởi động ]
"Truyền tải số liệu, cập nhật tư liệu ký chủ Ngu Tiểu Mạc thứ 382."
"Số liệu trở về 0, cập nhật."
"Cập nhật hoàn tất."
[ Ký chủ: Ngu Tiểu Mạc ]
[ Mã số: 0382 ]
[ Cấp bậc: 0 ]
[ Điểm tích lũy: 50 ]
[ Năng lực: Tạm thời không có ]
[ Tiến độ: 0 ]
[ Năng lực lựa chọn: Đang chờ ]
Khi Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp phục hồi tinh thần vì bị chấn động bởi "Ngu Sở xuất hiện" thì, hệ thống của hắn, cũng quay về rồi.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
144 chương
56 chương