Máu Trong Tim

Chương 57

Cả ngày hôm nay tôi chẳng muốn ra ngoài chỉ ở trong phòng cho đến khi tia nắng cúi cùng tắt hẳn cũng là lúc bắt đầu bữa cơm tối, ko thấy tôi ra ngoài, bà giúp việc sợ tôi ngủ quên nên đã lên phòng gọi. _Cô Lệ... Cô Lệ ơi. Tôi đang nằm trên giường nghe tiếng gọi của c liền đứng dậy đi ra. _Có việc gì vậy ạ... _Xuống ăn cơm tối thôi. _Mọi người ăn đi ạ... Cháu ko đói... _Cô Lệ cố gắng ăn một tí... Bỏ bữa ko tốt cho sức khỏe đâu. _Vâng... Khi nào đói cháu sẽ xuống ăn. Cháu vào đây ạ.. Tôi đóng cửa đi vào giường tiếp tục nằm ủ rũ. Bà Thủy đứng bên ngoài nhìn Lệ rồi lắc đầu, sau đó quay người xuống dưới. Lão Vương hướng đôi mắt về phía cầu thang sau khi nhìn thấy mỗi bà giúp việc đi xuống thì nhíu mày nói. _Lệ đâu rồi... _Thưa Lão Vương... Cô ấy mệt nên ko muốn ăn... Để tôi vào nấu cho cô ấy bát cháo. _Ừ... Lão Vương cúi xuống gắp thức ăn đưa vào miệng nhai, khuôn mặt cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra trong lòng a ta lại cảm thấy khó chịu. Kha Ly từ nãy giờ luôn đưa đôi mắt của mình quan sát nét mặt của lão Vương. *** Tại Việt Nam. Sau khi biết cái xác ấy ko phải là Lệ,Kiên lại tiếp tục vùi đầu vào việc tìm kiếm cô ấy... A ta tin rằng Lệ vẫn còn sống. Đưa tay lên xoa xoa thái dương của mình, Kiên nhắm mắt lại sâu chuỗi lại mọi việc. Nhớ lại thời gian đầu cậu mới về nước, sau khi được vào làm trong sở cảnh sát Kiên đã dùng mối quan hệ của mình để xin gia hạn thời gian đấu giá căn nhà trước kia của Lệ. _Sếp có thể giúp e kéo dài thời gian phát mãi ngôi nhà của bà Hương giúp em được ko ạ. Vị cảnh sát với đôi kính cận, mái tóc bạc trên vai mang rất nhiều sao đưa tay kéo ngăn tủ lấy ra một tập hồ sơ. Ông lật lật tìm tên của người mà Kiên nhắc đến, sau khi xem xét kĩ lại, ông ta nhìn Kiên nói. _Số tiền thiếu hụt của công ty đã được người thân của bà ấy khắc phục rồi mà... Ngôi nhà vẫn thuộc về họ. Những gì sếp nói dường như Kiên ko tin nổi liền lên tiếng hỏi lại. _Sếp xem kĩ lại giúp em... Bà ta chỉ có một đứa con thôi mà... Vậy ai là người đã làm việc ấy. Vị cảnh sát chăm chú nhìn vào tập hồ sơ một lần nữa rồi quay tập hồ sơ về hướng Kiên đưa tay chỉ vào. _Đây... Cậu tự xem đi. Kiên cầm lấy, chăm chú nhìn vào cái tên đã kí trong hồ sơ, đại não ko hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng Lệ đã mất liên lạc tại sao trong này người bồi thường lại tiền cho công ty, lấy lại nhà lại chính là Lệ cơ chứ. Mọi thứ dường như có cái gì đó khuất tất mà Kiên ko thể rỡ ra được. Đẩy cuốn sổ về phía sếp của mình,Kiên đứng dậy. _Em cảm ơn sếp. Em xin phép về làm việc. _Ừ. Sau khi rời khỏi phòng của sếp, trở về phòng, ngồi vào bàn làm việc Kiên cố gắng nghĩ xem mọi việc là thế nào nhưng vẫn ko hiểu nổi. Mọi việc đã trôi qua một thời gian đến tận bây giờ cậu ta vẫn chưa có tin tức gì của Lệ mặc dù đã nỗ lực tìm kiếm bằng mọi cách nằm trong khả năng của mình. *** Tại Mỹ. Sau khi ăn tối xong, Thiên Vương đứng dậy đi thẳng lên phòng của mình. Kha Ly giả vờ ăn thật chậm chạp đợi đến khi a ta lên phòng cô ta liền đứng dậy đi vào bếp, đem nồi cháo đang được bà giúp việc hầm trên bếp cho Lệ đổ vào bát sau đó đổ vào bồn nước dội sạch nhìn vào cái bát còn tí cháo trong đó mọi người sẽ nghĩ là Lệ đã ăn. Tắm rửa xong xuôi bà giúp việc quay lại bếp xem lại nồi cháo của Lệ thì nhìn thấy ko còn,bên cạnh chỉ có cái bát còn vương lại tí cháo, trong bát còn đặt sẵn cái thìa đã sử dụng. Bà ấy liền quay sang Kha Ly hỏi _Cô Kha Ly cho tôi hỏi tí... Kha Ly đang ăn thì dừng lại, quay mặt nhìn bà giúp việc. _Có việc gì. _Cô có nhìn thấy nồi cháo tôi nấu cho cô Lệ ai đã ăn ko. _Khi nãy Lệ có xuống đây. Tôi đã nói cô ta ăn hết rồi... _Thật vậy sao... Kha Ly đặt mạnh chiếc thìa xuống bàn rồi đứng dậy. _Cô ta ăn thì tôi bảo ăn chứ nói dối bà để được gì. Don dẹp mọi thứ đi.. Thiên Vương dặn bà đổ hết những thức ăn thừa vào sort rác, a ấy sợ tôi quên ăn phải lại hại đến đứa trẻ trong bụng. Kha Ly đặt tay mình lên chiếc bụng phẳng lì của mình. Bà giúp việc nghe vậy thấy ko hiểu nhưng phận là kẻ hầu người hạ bà đâu dám làm trái ý chủ liền gật đầu. _Tôi biết rồi. Kha Ly ngồi trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách đưa mắt nhìn vào bếp, quan sát bà giúp việc có đổ thức ăn thừa như lời cô ta nói hay ko. Sau khi thấy mọi thứ đã diễn ra theo ý mình, cô ta đứng dậy đi lên phòng của Thiên Vương. *** Chiếc bụng của tôi đã bắt đầu cồn cào vì đói, đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường giờ này cũng đã muộn rồi, Lão Vương và Kha Ly chắc cũng đã đi ngủ, tôi đứng dậy rời khỏi phòng nhẹ nhàng đi xuống lầu, bước vào bếp nhìn quanh mọi thứ sạch sẽ,ko còn lấy một miếng thức ăn nào miệng lẩm bẩm. _Mọi người hôm nay sao lại ăn nhiều vậy nhỉ. Vì sợ mọi người thức giấc cho nên tôi ko dám bật bếp lên mà nấu ăn. Chỉ lấy gói mì tôm đi lên phòng ăn tạm. Ngồi nhai mì mà tôi tủi thân, đường đường từng là con gái giám đốc, cành vàng lá ngọc mà lại có ngày phải ăn mì tôm sống thế này. Bây giờ tôi mới thấy câu ông, bà xưa nói rất đúng. _ " Còn cha, con mẹ thì hơn... Ko cha, ko mẹ như đờn đứt dây. Đờn đứt dây còn xoay còn nối Cha mẹ mất rồi con chịu mồ côi. Mồ côi khổ lắm ai ơi Đói cơm ko ai biết lỡ lời ko ai phân."" Nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi ra khỏi khóe mi,lăn dài hai bên gò má của mình. Trong lòng rất nhớ bà,bố và mẹ. Nếu họ còn sống tôi đã ko phải khổ sở thế này.