Mẫu thân xấu xa là thần y

Chương 25 : giáo huấn điêu nô

CHƯƠNG 25: GIÁO HUẤN ĐIÊU NÔ Edit: Lan Anh Bán thịt kho so với trong tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều, không đến nửa canh giờ đã bán hết, chỉ còn một cái giò kho. “Cô nương! Cô nương!” Một đại nương vội vàng chạy tới, “Ta đoán là hôm nay ngươi sẽ bán, ta không tới chậm chứ? Cá với măng còn không?” “Vẫn còn đây ạ.” Du Uyển cười nói. Nhưng không còn nhiều lắm. “A? Thịt kho? Nhà các ngươi còn bán thịt?” Đại nương nghi ngờ hỏi. Du Uyển gật gật đầu, cắt xuống một mảnh đưa cho đại nương nếm thử, “Đúng vậy a, hôm nay là ngày đầu tiên ta bán, chỉ còn lại một miếng giò, Hoắc đại nương có muốn không? Ta bán rẻ cho ngài.” Phàm là người ăn qua thịt kho nhà nàng, ai cũng sẽ mua. Đại nương quyết đoán mua, nhưng lúc nàng móc túi tiền thì lại phát hiện không đủ: “Ngươi chờ ta một chút, nhi tử ta chờ ở phía trước.” Du Uyển lên tiếng: “Không cần nóng nảy, ta sẽ giữ lại cho ngài.” Đại nương xách rổ chạy đi. Chân trước đại nương vừa đi, chân sau liền có một người mặc váy gấm Tứ Xuyên loại thượng đẳng, là một cô nương mỹ mạo, nàng ta bước tới đâu thì hương thơm bay tới đó. Cô nương quần áo lộng lẫy, trang dung tinh xảo, cùng phiên chợ tạp nham này thập phần không hợp nhau. Nàng ta đứng trước quầy hàng của Du Uyển, dùng khăn tay thêu hoa thược dược che mũi, không mặn không nhạt nói: “Miếng giò này ta muốn, bọc lại cho ta.” Du Uyển nhìn nàng ta một cái: “Miếng giò này bán rồi, cô nương lựa món khác đi, cá với măng cũng không tệ.” Sắc mặt nàng ta trầm xuống: “Ta không muốn cái khác, ta chỉ muốn cái này.” Du Uyển nói ra: “Ta đã nói, cái này ta đã bán rồi.” Cô nương này lạnh lùng nói: “Ta trả ngươi gấp đôi, ngươi bán nó cho ta!” Du Uyển tuy thiếu tiền, nhưng vẫn không chạm đến ranh giới của bản thân: “Cô nương hay là qua nhà khác xem đi, bên kia họ cũng bán thịt kho.” Nàng ta vẫn không buông tha: “Ta muốn mua của nhà ngươi, mau tranh thủ mà bọc lại cho ta! Đừng để phu nhân nhà ta chờ!” Phu nhân? Nguyên lai chỉ là nha hoàn... Đầu năm nay, nha hoàn đều có thể ngang ngược vậy sao? Nếu là dân chúng bình thường, đã sớm bị khí thế của nàng ta hù dọa, nhưng Du Uyển lại không. Du Uyển nhìn cũng chẳng muốn nhìn, liếc qua nàng ta một cái, xoay người sang chỗ khác giúp Du Phong giết cá, phần lớn khách nhân mua cá đều muốn mua sống, nhưng cũng có người nhờ giết, Du Phong làm có chút ngượng tay, giết mãi vẫn không xong. Nha hoàn thấy Du Uyển không thèm để ý đến mình, tức giận đến lông mày đều dựng lên. Toàn bộ trấn Liên Hoa, không có ai dám bày sắc mặt như vậy với nàng. “Ngươi có biết ta là ai không? Dám vô lý với ta như thế?” Nàng ta vọt tới trước mặt Du Uyển, bắt lấy tay Du Uyển. Trùng hợp Du Uyển đang bắt một con cá trích, một đao đập vào đầu con cá. Chỉ nghe thấy đông một tiếng thật lớn, vẩy cá đều văng lên, cô nương kia không biết là bị dọa hay bị buồn nôn, liền rút tay về, lui lại mấy bước, gương mặt đều trắng bệch. Bộ dáng khôi hài này liền rước được một trận cười nhạo của mọi người xung quanh. Nàng ta mặt đỏ lên, nhìn Du Uyển, chỉ cảm thấy càng tức giận, dùng tay chỉ vào mặt Du Uyển, đằng đằng sát khí mà lao đến. Ba nam nhân Du gia đồng loạt đứng dậy. Nha hoàn kia bị khí thế của ba phụ tử chấn nhiếp, nhưng rất nhanh nàng ta lại đến, không coi ai ra gì nói: “Các ngươi thật lớn mật, có biết phu nhân nhà ta là ai không? Dám cản đường ta, còn không mau tránh ra!” Phụ tử ba người đều không nhúc nhích, tuy mặc áo vải đơn bạc, nhưng vì Du Uyển lại phảng phất như xây lên một bức tường đồng vách sắt. Đáy mắt Du Uyển như có lưu quang hiện lên. Nha hoàn này ương ngạnh ở trấn Liên Hoa lâu như vậy, chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế, không khỏi gấp đến đỏ mắt: “Tốt, các ngươi! Dám không coi mặt mũi phu nhân nhà ta ra gì, coi chừng phu nhân nhà ta cho các người có thể đến mà không thể về!” Du Uyển đi ra từ sau lưng: “Ai không coi trọng mặt mũi phu nhân nhà ngươi? Phu nhân nhà ngươi có nói là phải tranh giành đồ ăn với bách tính sao? Đều do ngươi tự chủ trương, không thèm nói đạo lý, lại ỷ lại là có phu nhân ngươi bảo vệ?” “Ngươi...” Nha hoàn bị nghẹn. Không ít dân chũng vây xem đều thấy rõ sự việc, chỉ cảm thấy nha hoàn này xác thực là ỷ thế hiếp người, người ta đã nói thịt kho này bán rồi, nàng ta chỉ cần qua quầy khác mua là được, cần gì ép buộc người khác như vậy? Ngược lại cái gia đình này, không động tâm vì tiền, không bị quyền thế lay động, quả thực khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Chỉ là có người nhận ra thân phận của nha hoàn này, không khỏi lo lắng thay cho người nhà ‘Ngu xuẩn’ này. “Nàng ta là thiếp thân nha hoàn của Huyện lệnh phu nhân! Đắc tội nàng ta, sợ không có chỗ tốt a.” Đám người xì xào bàn tán rơi vào tai nha hoàn, nàng ta thẳng sống lưng, dù bận nghe lén nhưng vẫn ung dung nhìn Du Uyển, tựa hồ xác định sau khi nàng nghe được thân phận của mình, nhất định sẽ phải quỳ gối tới liếm chân mình. Đáng tiếc là để cho nàng ta thất vọng rồi. Du Uyển để cho đại bá với hai ca ca quay vào trong quầy hàng, còn nàng tiếp tục giết cá, từ đầu đến cuối, đều không cho nàng ta một ánh mắt. Nha hoàn triệt để bị chọc giận, quơ lấy bắp ngô phơi khô của gian hàng sát vách, hướng thẳng vào mặt Du Uyển mà đập xuống. Lão bà bà bị giật bắp ngô, đau lòng đến mức muốn khóc! Nhà bà cũng sắp không còn cơm mà ăn, nhưng bà làm gì còn biện pháp nào khác? Đó là người nhà quan a! Nàng ta đập tới chỗ Du Uyển, phụ tử ba người mặc dù xông ra ngoài, nhưng vẫn không kịp, mắt thấy cái giỏ bắp kia sắp nện vào trên đầu Du Uyển thì có một cái tay đưa ra, chụp lại. Tuy là cái rổ được chụp lại, nhưng bắp ngô vẫn lăn đầy trên đất, các hạt bắp đều bị bẩn. Lão bà bà sắp khóc, nhưng cũng không dám tiến lên nhặt. Du Uyển nhìn nha hoàn kia với ánh mắt băng lãnh, nàng ta chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, vô ý thức mà sợ run người. Đại bá đi nhặt bắp ngô, nhưng bị Du Uyển cản lại. Du Uyển nói với nha hoàn: “Nhặt lên.” Nha hoàn bị sát khí của Du Uyển hù đến, nhưng nàng ta không thể bị mất mặt trước nhiều người như vậy, mắt trợn trắng nói: “Ta mới không nhặt! Muốn nhặt thì tự ngươi đi nhặt!” Du Uyển sắc mặt lạnh băng nói: “Ta lặp lại lần nữa, nhặt lên.” Nha hoàn lạnh lùng hừ một cái: “Không nhặt! Ngươi có thể làm gì ta?” Du Uyển lấy cái rổ trong tay nàng ta. Nàng ta giở trò xấu xa né Du Uyển: “Ta có nói là đưa cho ngươi sao?” Du Uyển nói: “Buông tay.” Nha hoàn đương nhiên không chịu buông tay, bất quá nàng ta cũng không đoạt nổi, trùng hợp lúc này đại bá đang chống quải trượng đi tới, nàng ta liền duỗi chân ra ngáng chân đại bá. Du Uyển không ngờ tới nàng ta xấu xa như vậy, ngay cả người tàn tật cũng không buông tha, lúc này ánh mắt nàng bắn tới, một phát bắt được cổ nàng ta, hung hăng nhấn xuống mặt đất. .... Yến thiếu chủ: Ân, nương tử thật tuyệt vời! Tết nguyên đán thật vui.