CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT Người tới tươi cười đến tỏa sáng: “Bảo bối ~~ ta đến với nàng rồi ~~~  ——————” Chữ “rồi” cùng với cái bóng trắng kia cứ như pháo hoa, bắn thẳng lên trời. “............” Hứa Lâm không nói gì nhìn người tới biến thành một điểm nhỏ nơi chân trời, biến mất...... Tiểu Nặc làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi, cầm lên cái chổi cạnh bờ tường, đem người nọ đánh bay chứ..... Đây thật sự là một cuộc khảo nghiệm công lực! Vỗ vỗ váy, Trần Nặc không nét sợ hãi đem cái chổi gạt bỏ, ném vào góc tường. Mà Trần Thính bên cạnh bấm ngón tay đếm đếm. Thời điểm đếm tới ba trăm tám mươi, nam tử kia mới xiêm y chỉnh tề từ cửa lớn đi vào. “Vi tỷ phu, huynh thụt lùi rồi nha...... Lần này đệ đã đếm tới ba trăm tám!” Trần Thính ý cười trong suốt. “Là đệ đếm sai rồi sao?” Vi Tiểu Bảo chỉnh chỉnh mái tóc giống như ổ gà: “Đệ đếm số luôn quên đếm chín mươi vào.....” “Nhưng mà ta mọi lần đều thiếu số chín mươi mà ~~” “Ặc? Như vậy là tỷ tỷ đệ tiến bộ....... ” Vi Tiểu Bảo cười mỉa, nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn cùng Hứa Lâm đối diện. Hai người đều sửng sốt. Lập tức nhìn nhau cười. “Thì ra, ngài chính là Vi Tiểu Bảo Vi công tử trong miệng Tiểu Nặc, ngưỡng mộ đã lâu.” Hứa Lâm ôm quyền, ném cho Vi Tiểu Bảo ánh mắt đầy thâm ý. Vi Tiểu Bảo hiểu ý, cũng vái chào: “Đúng là kẻ bất tài này.” “Tại hạ Hứa Lâm của Ngũ Lương Phái.” “Thì ra là Hứa công tử!” Vi Tiểu Bảo đi tới cầm tay Hứa Lâm, mạnh mẽ áp chế: “Nghe tiếng không bằng gặp mặt. Hạnh ngộ!” Hứa Lâm dồn khí đan điền, trở tay cầm lại tay Vi Tiểu Bảo, nâng lên: “Hạnh ngộ!” Tại lúc hai nam nhân âm thầm cảm thán đối phương công lực quả không tầm thường, Trần Thính cúi xuống bên tai Trần Nặc, lặng lẽ hỏi: “Tỷ. Đây rốt cuộc là Hứa tỷ phu ăn đậu hủ của Vi tỷ phu, hay là Vi tỷ phu ăn đậu hủ của Hứa tỷ phu?” Trần Nặc không chút khách khí mà thưởng cho Trần Thính một chưởng: “Tỷ phu cái đầu ngươi, nào có một nữ hầu hai phu?” “Làm sao không có! Vi Tiểu Bảo tên kia nói cho đệ bây giờ có một loại văn hóa gọi là nữ tôn.......Đừng, tỷ tỷ sao lại đánh đệ chứ?!” “Tuổi còn nhỏ không học theo gương tốt, không đánh ngươi thì đánh ai?!” Bốn người vui vẻ cơm nước xong, thêm cùng bà vú chơi vài ván mạt chược, đều tự mình về phòng ngủ. Có câu, hết thảy gian tình và hoạt động trái pháp luật đều xảy ra vào buổi tối. Đặc biệt là đêm trăng tối gió cao. Bạn học Vi Tiểu Bảo cũng không phải ngoại lệ. Dười màn đêm yên tĩnh, gió thổi quang đãng, nước mát lạnh. Nửa đêm không người, thời cơ nói chuyện riêng với nhau đã đến. Hứa Lâm cảm thấy trong phòng oi bức, liền mở cửa sổ đi ngủ. Vừa mới cởi bỏ trường sam bên ngoài, đang định tắt đèn đi nghỉ, lại thấy Vi Tiểu Bảo an vị bên cạnh bàn, nhấc ấm trà đem nước trà rót vào trong chén. Y phục mỏng manh, Hứa Lâm cảm thấy có chút xấu hổ, hỏi: “Vi công tử đến đây, là có chuyện gì?” Vi Tiểu Bảo lại rót thêm trà, bưng lên cái chén lên mỉm cười: “Tấn Nam Vương gia, ngươi biết rõ ta là ai, cần gì phải giả B?” “Giả B?” Hứa Lâm khó hiểu ngồi xuống bên bàn, cầm lấy ấm trà. “Chính là giả bộ, giả ngu.” “Lục hoàng tử thực hài hước.” Hứa Lâm khách sáo cười cười: “Nhưng mà hôm nay cũng không sớm, có việc cần nói, Lục hoàng tử vẫn nên cùng Hứa mỗ thương lượng lại vào ban ngày......  Giờ đã hơn nửa đêm, làm cho Tiểu Nặc hiểu lầm, cũng không tốt.” “A. . . . . .” Vi Tiểu Bảo buông cái chén, nhấc chân bắt chéo: “Vương gia có điều không biết rồi, chỗ chúng ta, thế giới này chính là do một hủ nữ tới sáng chế ra. Mà việc mà hủ nữ này thích nhất, chính là YY con dân của nàng.” “YY?” “Cũng chính là ý dâm đấy.” “A........” Hứa Lâm có chút đăm chiêu: “Lục hoàng tử nói, là Nữ Oa đại nhân?” Vi Tiểu Bảo nghĩ ngợi: “Đem nàng ví như Nữ Oa cũng không sai, chẳng qua là một hủ Nữ Oa.” “Hủ Nữ Oa?” “Đúng, hủ chính là miêu tả loại người thích nhìn nam nhân cùng nam nhân yêu nhau.” “Khụ khụ khụ......” Đang uống trà Hứa Lâm liền bị sặc: “Lục hoàng tử thật là đang kể chuyện cười..... ” Vi Tiểu Bảo ngắm nghía chén trà: “Ta cũng không hay nói đùa, Vương gia. Hủ nữ kia vừa rồi còn tính để cho ta vào nhà lúc ngươi đang tắm rửa kìa..... Mà cẩu huyết hơn nữa.......Yêu thương tên thân thể của ngươi...... ” “A...... Ha hả a...... ” Hứa Lâm một phen lau mồ hôi lạnh. Đây là cái dạng thế giới gì a! Thật khủng bố!” “Nhưng mà. . . . .” Vi Tiểu Bảo nâng cằm tự hỏi: “Nếu ta thật sự thành công, ai làm công, ai làm thụ?” “............” “To be or not to be,that is a question!” “..................” ———————————— ta là  phân cách tuyến của hủ —————————— Thân là người xuyên không, Vi Tiểu Bảo không cẩn thận tiết lộ thiên cơ, bởi vậy Hứa Lâm đã biết lí do mà Liễu Ngâm Tiếu cùng x Ức Khanh ( Nặc Nặc quên mất hắn họ gì  ==) Nhìn chỉ muốn tám gậy đánh chết đối phương thế mà lại quay ra yêu nhau.......Đây là cái chuyện quái gì vậy!! Nhưng mà đàng hoàng là nam nhân mà lại không thích nữ nhân, thích nam nhân khác làm cái gì chứ..... Đây cũng chẳng liên quan gì đến ta, cho dù nam nhân thiên hạ ở chung ngày càng nhiều, nhưng không có Tiểu Nặc khiến ta yêu thương...... Ừ, ta là thẳng! Thẳng! ———————————— ta là phân cách tuyến của thẳng———————————— Động kinh xong rồi, vào vấn đề chính. “Xem ra Tấn Nam Vương gia thực sự thích Tiểu Nặc nhà ta. Nhưng mà ngài không sợ sau khi nàng biết thân phận thật của ngài, sẽ bất hòa với ngài sao?” Vi Tiểu Bảo giọng điệu bình tĩnh. “Lục hoàng tử cảm thấy Tiểu Nặc là người như vậy sao?” Hứa Lâm không gợn sóng sợ hãi. “Tại sao lại không?” Vi Tiểu Bảo nhướng mi: “Vô luận như thế nào, Vương gia ngài cuối cùng cũng là một nam tử có vợ. Tính ra, ta còn phải gọi ngài một tiếng tỷ phu đấy.” “Hứa mỗ cùng Phất Vi công chúa của quý quốc là loại hôn nhân gì, nói vậy Lục hoàng tử ngươi so với ta đã trả nợ rõ ràng hơn sao? Trái lại ngươi một lòng muốn chiếm lấy giang sơn Đại Xoa của ta, Tiểu Nặc sẽ chịu tiếp nhận sao?” Hứa Lâm mảy may không nhận thua. “Vương gia sợ là xem nhẹ chỉ số thông minh của Tiểu Nặc rồi? Ta chung sống cùng nàng năm năm, ngươi cảm thấy nàng sẽ đoán không ra thân phận của ta?” “. . . . .  Hơn nửa đêm Lục hoàng tử đến tìm Hứa mỗ, chỉ là nhất thời muốn đấu võ mồm?” “Vương gia lời đấy sai rồi, ta đến là muốn nhắc nhở Vương gia, thiên hạ không có tường chắn gió, lời nói không phân biệt không nên nói chơi.” Hứa Lâm đang định phản bác, đột nhiên bên cửa sổ truyền đến một tiếng quát lớn —— “Hai ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng, sao lại cứ bỏ qua cái đoạn mấu chốt thế?! Hơn nửa đêm các ngươi nghĩ ngồi xổm bên cửa sổ nghe lén rất thoải mái sao?!” Vi Tiểu Bảo cùng Hứa Lâm đều ngẩn ra: “Tiểu Nặc, nàng tới khi nào?” “Ngay tại thời điểm các ngươi nói đến Nữ Oa.” Trần Nặc từ cửa sổ trở mình vào trong nhà: “Hai đại nam nhân xx yy cả nửa ngày một chút trọng điểm cũng không có! Bản cô nương nghe mà muốn phát hỏa!” “............” “............” Rồi đi đến cầm chén trà của Hứa Lâm đang uống dở lên ừng ực một ngụm uống sạch. Vi Tiểu Bảo bất mãn: “Này này! Sao nàng lại uống của hắn mà không uống của ta?” Trần Nặc trợn mắt liếc nhìn Vi Tiểu Bảo một cái: “Trong cái chén của huynh có nước sao?” “...... Ta đây rót thêm một ly để nàng uống thêm cho.....: “Không cần!” Trần Nặc trả lời rõ ràng lưu loát: “Ngươi trước khi ngủ không đánh răng, uổng phí cho một người biến đổi linh hồn. Một chút ý thức vệ sinh cá nhân cũng không có!” “............” Trong lúc đang tinh thần sảng khoái đem Vi Tiểu Bảo làm cứng họng xong, Trần Nặc quay mặt sang Hứa Lâm: “Huynh là Tấn Nam Vương gia?” Hứa Lâm không hề phủ nhận: “Phải” Trần Nặc lại hỏi: “Huynh đã thành thân?” Hứa Lâm khẩn trương: “Tiểu Nặc, nàng nghe ta giải thích......” “Đừng dài dòng!” Trần Nặc không khách khí ngắt lời: “Ta không rảnh học theo nữ diễn viên khóc lóc om sòm, một câu, phải hay không?!” “Đúng, nhưng là......” “Im miệng!” Trần Nặc biểu tình âm trầm: “Huynh là một người của triều đình, vì cái gì mà giao thiệp với giang hồ? Ăn no hết việc?!” “Trước đây ta thể chất yếu nhược nhiều bệnh. Một lần, trong lúc cùng mẫu phi xuất môn bái phật, gặp Mi Thanh đạo nhân. Cơ duyên xảo hợp, thành đệ tử ông ấy......” Trần Nặc sắc mặt hơi có dịu đi: “Vậy vì sao huynh phải giấu diếm?” “Giấu diếm là chuyện đương nhiên......” Trần Nặc rất vừa lòng: “Ừ, thấy huynh có biểu hiện rất tốt, nợ nần cụ thể ta quay lại tinh sau!” Khoát tay: “Qua bên kia chơi, bản cô nương tiếp theo phải thẩm vấn Vi Tiểu Bảo.” Hứa Lâm yêu chiều liếc mắt nhìn Trần Nặc một cái, yên lặng ẩn mình vào bên trong bóng đêm. Vi Tiểu Bảo vẻ mặt cung kính: “Thỉnh quan tòa đại nhân đưa ra câu hỏi! Bổn nhân nhất định nói không giấu diếm!” Trần Nặc tán thưởng gật đầu. “Thân phận chân thật của huynh.” Trần Nặc đi thẳng vào vấn đề. Vi Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên: “Tiểu Nặc nàng nhìn không ra sao?” “Nhìn ra cái quỷ! Bản cô nương vài năm này cũng chỉ chăm sóc cọp mẹ trong nhà cùng thằng nhóc! Ai biết huynh là cái Lục hoàng tử chó má gì!” Vừa nghe Trần Nặc nói như vậy, Vi Tiểu Bảo có chút thương cảm: “Ta xuyên vào người này, là con trai thứ sáu của Đại vương Tây Di quốc...... ” “À, khó trách bộ dạng như thiếu nợ vậy!” “............” “Nếu là như vậy, huynh không an phận êm đẹp làm Lục hoàng tử, đến Trung Nguyên xáo trộn giang hồ làm gì chứ?!” “Đương nhiên là muốn để bọn họ tự công tự thụ, khiến cho bọn họ đấu tranh nội bộ, Tây Di quốc chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi!” “Các ngươi thật nhàm chán......” Trần Nặc nhún vai buông tay. Vi Tiểu Bảo tiêu sái cười: “Đa tạ Tiểu Nặc khích lệ ~!” Sau đó lại hỏi một chút vấn đề nhàm chán như là nhà có bao nhiêu nhân khẩu, mỗi người thích cái gì, Trần Nặc đưa ra kết luận. “Vi Tiểu Bảo đại ca.” Vi Tiểu Bảo nghiêm. “Năm năm này nhận chiếu cố của huynh, mẫu thân, Tiểu Thính cùng ta đều sống tốt lắm.” Vi Tiểu Bảo mỉm cười. “Nhưng huynh cũng thấy mẫu thân rồi đấy ~ vì muốn ổn định lại mà bao nhiêu tiền trong nhà cũng tiêu hết sạch rồi.” Vi Tiểu Bảo mê mang. “Vì thế ta và mẹ cũng không thiếu nợ huynh cái gì.” Vi Tiểu Bảo điệu bộ ngốc ra. “Hứa Lâm!” Hứa Lâm từ trong bóng đêm đi tới. “Nếu không nhờ huynh tìm được huyết ngọc, mẫu thân đã sớm chết...... Đại ân đại đức, suốt đời khó quên.” Hứa Lâm mỉm cười: “Tiểu Nặc khách khí.” “Đoạn tình này ta về sau tự nhiên sẽ hoàn trả, chẳng qua..... ” Trần Nặc tay mạnh mẽ chỉ hướng cửa lớn —— “Hai ngươi muốn giày vò như thế nào cứ làm tiếp đi! Ngày mai đều cút đi cho ta, cô nương ta hiện tại không chào đón các ngươi!” Hai nam nhân kinh ngạc đến cằm cơ hồ rớt xuống dưới. “Hai ngươi ngủ sớm một chút ngày mai chạy đi thật tốt! Bản cô nương xin lỗi không tiếp được!” Nói xong, Trần Nặc tiêu sái xoay người. Mà Hứa Lâm dùng một câu, liền đem nàng dừng ở cửa —— “Tiểu Nặc, đơn giản là vì một Giang Thận Tu, nàng sẽ phủ định hết lòng tốt của mọi người đối với nàng sao?”