Editor: Vanny Trong nháy mắt sắc mặt của lão phu nhân xanh mét. Bà không ngờ bây giờ lão tam đã làm quan rồi mà Võ ma ma vẫn còn diễu võ giương oai tới mức độ này, biết vậy thì đã không sai Võ ma ma đi mời người rồi. Bây giờ cũng không biết người của tam phòng sẽ nghĩ lão phu nhân là bà đây như thế nào, chỉ mong họ đừng cho rằng là do bà cố ý làm khó bọn họ. Lúc này Võ ma ma thật sự là có ý khoe khoang với lão phu nhân, hoàn toàn không hiểu vì sao sắc mặt của lão phu nhân lại khác lạ: “Lão phu nhân, để cho người phải đợi còn không phải bất hiếu hay sao? Nếu để cho người ngoài biết được, mũ ô sa của tam lão gia thật sự sẽ không giữ được đó. Vệ quốc chúng ta không phải lấy chữ hiếu làm đầu sao, nếu để cho…” Lời còn chưa dứt, lão phu nhân đã nổi giận, đập bàn cắt đứt lời của Võ ma ma: “Lão điêu nô nhà ngươi, ai cho phép ngươi nói xấu chủ tử như vậy hả!” Võ ma ma còn hơi hồ đồ không biết, sững sờ nhìn về phía lão phu nhân: “Lão phu nhân…” Lão phu nhân tức tới độ ngực phập phồng, quát: “Cút xuống đi. Ngươi cút xuống đi cho ta, chỗ Thẩm phủ này quá nhỏ, chứa không nổi cái loại nô tài không tôn trọng chủ tử như ngươi. Ta thấy ngươi là lão nô trong phủ, cũng không làm khó dễ gì ngươi, mai sẽ trả khế ước bán thân lại cho ngươi. Ngươi tự xuất phủ sống qua ngày đi.” Võ ma ma mơ hồ. Bà ta ở Thẩm phủ bên cạnh lão phu nhân đã nửa đời người. Năm đó bà ta là một goá phụ, lão phu nhân thấy bà ta đáng thương, không nơi nương tựa nên mới giữ bà ta lại. Con cái bà ta cũng không có, vốn bà ta đã định dưỡng lão ở Thẩm phủ luôn, xuất phủ rồi thì bà ta sẽ phải sống sao đây. Bà ta lập tức hoảng sợ, “bịch” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Thiên Nguyên: “Tam lão gia là lão nô có mắt không tròng, là lỗi của lão nô, xin tam lão gia cho lão nô một cơ hội. Xin tam lão gia nói với lão phu nhân đừng đuổi lão nô ra khỏi phủ.” Xem ra bà ta vẫn còn có mắt nhìn, hiểu lão phu nhân tại sao lại tức giận. Tuổi tác của bà ta cũng sàng sàng lão phu nhân. Thẩm Thiên Nguyên sao có thể làm khó bà ta được, lập tức đứng dậy tránh ra. Nói Thẩm Thiên Nguyên thành thật chẳng bằng nói tính tình ông lạnh nhạt, đối với sự hoạnh hoẹ của lão nô này căn bản không sao cả. Đối với kết cục của lão nô này ông cũng không có điều gì thông cảm cả, chỉ nói: “Ngươi cầu xin ta có tác dụng gì, đây cũng đâu phải chủ ý của ta.” Võ ma ma lại đi cầu xin lão phu nhân, khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem. Mặc dù lão phu nhân không nhẫn tâm nhưng cũng biết lần này nhất định phải tỏ rõ thái độ với tam phòng. Bây giờ tam phòng đã không còn như trước đây nữa, quả thật bà không thể không lo. Lão phu nhân không ngoảnh đầu nhìn sự cầu xin của Võ ma ma, cuối cùng vẫn là trả lại khế ước bán thân cho Võ ma ma, để bà ta tự xuất phủ. Trận náo loạn này đã kéo dài hơn nửa canh giờ. Đại lão gia Thẩm Hồng Anh cũng đã đến từ sớm, nhìn trận náo loạn này cũng không dám mở miệng, cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi Lữ thị mới biết đã xảy ra chuyện gì. Nói thật, Thẩm Hồng Anh đối với thứ đệ này của mình cũng không có cảm giác gì, nếu nói thật thì hẳn có chút thiệt thòi. Mấy chục năm trước, thái độ của lão phu nhân đối với tam phòng ông ta cũng nhìn ra được, cũng biết cuộc sống của thứ đệ này không tốt, nhưng cũng không giúp đỡ được gì. Bây giờ lại bởi vì chất nữ này của mình khiến cho toàn bộ Thẩm gia bắt đầu trở nên vinh quang, ông sao lại không biết chức quan của nhi tử ông là liên quan đến chất nữ. Chính bởi vì phần áy náy này mà bây giờ việc xử trí Võ ma ma ông không có gì để nói. Sau khi Võ ma ma đi ra ngoài, sắc mặt lão phu nhân mới từ từ chuyển biến tốt, cuối cùng mới sai người dọn cơm nước, lúc này cả nhà mới bắt đầu dùng bữa. Sau khi ăn cơm xong cũng không vội để mọi người về phòng, lão phu nhân sai nha hoàn bưng trà nước điểm tâm lên, lại cho tất cả nha hoàn trong phòng lui ra, lúc này mới hỏi: “Tứ Tỷ Nhi, chuyện của con và điện hạ rốt cuộc là như thế nào vậy? Mấy ngày trước điện hạ sai Trần phu nhân tới đây cầu hôn. Thiếp canh của các con cũng đã đổi rồi, nhưng sính lễ của điện hạ tới cùng cũng chỉ là…” Miếng ngọc bội đó tuy rằng rất quý giá nhưng để làm sính lễ thì rốt cuộc cũng không thể nào nói nổi, lão phu nhân vẫn cảm thấy nên cự tuyệt theo phép tắc. Thân vương xin cưới phi tử nên dùng sính lễ gì thì dùng sính lễ đó. Bà cũng sẽ tận lực đặt mua đồ cưới cho Tứ Tỷ Nhi. Tuy rằng trước đây chướng mắt tam phòng  nhưng bà cũng không làm chuyện gì có lỗi với bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ là bỏ mặc bọn họ mà thôi. Bây giờ Tứ Tỷ Nhi sắp trở thành vương phi rồi, đó là vinh hạnh của toàn Thẩm phủ. Bà cũng không thể bỏ mặc không lo, sẽ tận lực chuẩn bị của hồi môn cho Tứ Tỷ Nhi. Nhưng điện hạ rốt cuộc có ý gì đây? Thẩm Mẫu Đơn biết nàng và điện hạ chỉ có thể âm thầm đính hôn như vậy thôi, còn về việc cưới xin thì chỉ sợ trong 2 năm này là không có khả năng. Hoàng thượng băng hà, phủ thân vương trong vòng một năm không thể làm bất kỳ việc cưới xin gì. Dân chúng bình thường thì chỉ cần ba tháng không được kết hôn, còn có một vài quy tắc khác ví dụ như không thể đeo vàng đội bạc chỉ có thể ăn mặc đơn giản, về mặt ăn uống cũng phải ăn chay, tóm lại là có rất nhiều quy tắc. Hơn nữa, quan trọng nhất là, sự tranh đấu của mấy vị thân vương và thái tử sau này, nếu như lúc này bị người ngoài biết được mối quan hệ của Thẩm gia và điện hạ. Kết cục của Thẩm gia cũng có thể tưởng tượng được. Đây cũng là điều mà điện hạ lo nghĩ cho Thẩm gia bọn họ, là nguyên nhân không thể giống trống khua chiêng đi lo liệu mối hôn sự này. Điện hạ chỉ nghĩ là định việc hôn sự này lại là để cho nàng yên tâm, để Thẩm gia yên tâm nhưng lại không muốn để người ngoài biết được chuyện này. Đang suy nghĩ lựa chọn từ ngữ, Mẫu Đơn lại sai Niệm Hương ra ngoài canh chừng, lúc này mới mở miệng nói: “Tổ phụ, tổ mẫu, đại bá, bá mẫu, phụ thân, chuyện tiếp theo con sắp nói có thể sẽ khiến mọi người giật mình, nhưng vì tương lai sau này của Thẩm phủ, con hy vọng mọi người có thể che dấu chuyện này.” Giọng nói của nàng có chút khàn: “Hôn sự của con và điện hạ trước mắt vẫn chưa thể thông báo ra bên ngoài.”  Lão phu nhân sốt ruột: “Tại sao vậy?” Thẩm Mẫu Đơn tiếp tục ấp úng nói: “Hôm qua lúc ở vương phủ, thượng kinh truyền đến tin khẩn, nói rằng… hoàng thượng băng hà rồi.” Đâu chỉ Thẩm Hồng Anh nghe hiểu, ở đây người ít tuổi nhất là Thẩm Hoán cũng hiểu ý của tỷ tỷ mình. Đại ý là, thái tử vô năng, thiên hạ sau này sẽ đổi chủ, có khả năng là một trong mấy vị vương gia. Người của Thẩm gia quả thật là bị những lời của Mẫu Đơn doạ sợ. Sắc mặt của lão thái gia và lão phu nhân đều hơi tái nhợt rồi. Ngược lại đại lão gia Thẩm Hồng Anh lại có chút hưng phấn: “Tứ Tỷ Nhi, những lời này đều là điện hạ nói cho con nghe sao? Vậy sau này có phải điện hạ có thể sẽ trở thành…?” “Đại bá.” Thẩm Mẫu Đơn ngắt lời của ông ta: “Thiên hạ sau này như thế nào không ai có thể biết trước được, nhưng tình hình nhất định sẽ không giống nhau. Điều Thẩm gia chúng ta có thể làm là trung thành với điện hạ, còn về phần hôn sự của con…” Trong đáy lòng Thẩm Mẫu Đơn hơi thở dài một tiếng: “Thì đừng để người ngoài biết được, nếu không thì đối với Thẩm gia chúng ta cũng chỉ là một mầm tai hoạ mà thôi.” Những lời này mọi người đều hiểu. Tình hình thiên hạ sẽ có biến động, về phần ai sẽ làm hoàng đế thì ai cũng không nói chắc được, nhưng nếu là Yến Vương điện hạ thì khả năng thắng là lớn nhất. Nói như vậy, sau này Mẫu đơn sẽ là… Người Thẩm gia quả thật không dám tin đây là sự thật, chỉ cảm thấy miếng bánh này rơi xuống đầu bọn họ khiến họ đầu váng mắt hoa. Ngay cả Thẩm Thiên Nguyên cũng đã tỉnh táo lại, nói: “Bây giờ mọi người đừng nghĩ tới mấy chuyện có có không không này, trước không nói sau này sẽ như thế nào, coi như điện hạ thật sự… thì ngài và Mẫu Đơn cũng chỉ mới đính hôn còn chưa thành hôn, coi như thành hôn rồi thì nó chẳng qua chỉ là vương phi, còn vị trí kia rốt cuộc sẽ là của ai thì không thể do Mẫu Đơn định đoạt được. Tóm lại chuyện này biến động quá lớn, mà sau này coi như Mẫu Đơn thật sự có thể ngồi lên vị trí đó, gia thế của Thẩm gia chúng ta cũng quá đơn bạc rồi, có thể chịu đựng được hay không thì nói không chừng. Chuyện này đối với Thẩm gia chúng ta mà nói chưa biết chừng là phúc hay là hoạ.” Người của Thẩm gia đều trầm mặc. Mới qua một lúc thôi mà trong lòng lại thật không ổn, một hồi thì cưỡi mây đạp gió, một hồi thì rơi vào vũng bùn. Mọi người đều hiểu là những lời này không thể nói lung tung với bên ngoài. Mối hôn sự của Mẫu Đơn trước hết là ếm đi. Bất kể tình hình sau này như thế nào, chi này của Thẩm gia bọn họ nhất định sẽ đứng về phía điện hạ. Thẩm Mẫu Đơn liếc mắt nhìn đại bá một cái. Trong lòng cũng biết kiếp này đại bá sẽ không chọn sai chiến tuyến nữa. Chỉ là sau này Thẩm gia rốt cuộc là vinh hoa phú quý hay là từ từ suy yếu lụn bại thì không ai có thể nói trước. ~~~dieeeeennnnnnnnndddddaaaaannnnnlequyyyyyyyydddddđooooooooonnnnnnnnnn~~ Điện hạ đã đi được năm ngày rồi, nếu ra roi thúc ngựa thì có lẽ bây giờ cũng đã tới An Dương, cũng không biết điện hạ rốt cuộc như thế nào rồi. Mấy ngày nay Thẩm Mẫu Đơn lúc nào cũng không thiết ăn uống, lúc nào cũng nhớ điện hạ. Kiếp trước nàng cũng không biết điện hạ đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể ngồi lên vị trí đó, nhưng có thể khẳng định rằng đó nhất định là những trải nghiệm mà người thường không thể chịu đựng được. Nàng sờ sờ ngực, luôn cảm thấy ở đấy có chút ê ẩm. Thích một người nàng mới biết mình sẽ thành như thế nào. Lúc hắn không ở bên cạnh nàng sẽ không thiết ăn uống, sẽ lo lắng cho hắn, luôn nhớ đến hắn. Nói ra thì từ lúc nào nàng thích điện hạ nàng cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng lần đầu tiên lúc điện hạ bày tỏ sự yêu thích một cách mãnh liệt với nàng, nàng ngoại trừ lo lắng ra thì nhiều hơn vẫn là trái tim loạn nhịp. Ngày thứ hai, tin tức hoàng đế băng hà đã truyền tới Bình Lăng. Chỉ là An Dương cách xa vạn dặm, hoàng đế đối với mọi người mà nói thì càng là nhân vật cao cao tại thượng. Ông ta băng hà rồi thì mọi người cũng sẽ kinh ngạc một hồi, nên tiếp tục sống như thế nào thì sống như thế đó, chẳng qua trước cửa từng nhà đều treo vải trắng, trong nhà cũng chỉ dùng màu trắng. Nữ tử thì mặc quần áo màu trắng, không đeo trang sức. Sau khi Thẩm Mẫu Đơn biết được tin tức này liền thay một bộ quần áo màu trắng ngà, bên trên chỉ thêu chỉ bạc mấy đường viền, tóc cũng chỉ chải thành một búi, cũng không có bất kỳ trang sức nào. Cách ăn mặc bây giờ của nàng cũng đã khác trước rồi. Tóc mái cũng vén lên, để lộ vầng trán rạng rỡ. Cả người mặc một màu trắng thuần này ngược lại càng khiến nàng trở nên thanh lịch tao nhã. Ở nhà đợi mấy ngày, đã nhiều ngày Mẫu Đơn không ra khỏi phủ, ở nhà vẽ kiểu dáng y phục. Hoàng đế cách Bình Lăng quá xa xôi, bởi vậy cửa tiệm của nàng cũng không gặp ảnh hưởng gì, việc làm ăn vẫn như cũ, các cô nương mua y phục cũng không giảm bao nhiêu, quan trọng nhất là mấy ngày trước nàng đã thừa dịp biết trước tin tức hoàng đế băng hà đã vẽ không ít kiểu dáng quần áo liên quan đến màu trắng. Những bộ y phục này nhận được sự ủng hộ rất lớn ở Bình Lăng, dù sao nàng cũng đã kiếm lời được một khoản.