Mẫu đơn chân quốc sắc
Chương 4
Trong lòng Diêu Nguyệt vẫn thấp thỏm, không yên, nàng tuy rằng cùng La đại ca có tình cảm, nhưng Mẫu Đơn cũng là bằng hữu tốt mười năm của nàng, nếu
Mẫu Đơn biết chuyện của nàng cùng La đại ca, nàng cảm giác mình sẽ không còn mặt mũi nào đứng trước Mẫu Đơn, nhưng là tình cảm không phải là chuyện mình có thể khống chế, mỗi ngày đều muốn gặp hắn, nhìn thấy hắn tim lại nhảy nhót mặt ngượng ngùng. . . . . Nếu Mẫu Đơn biết được, nàng sẽ cầu xin nàng(Mẫu Đơn) tha thứ, nàng nhất định sẽ tha thứ chứ ? Diêu Nguyệt lo lắng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn dung mạo diễm lệ, trong lòng lại ê ẩm, thầm nói dáng dấp kia của Thẩm Mẫu Đơn nhất định không thể cho La đại ca nhìn thấy.
Thẩm Mẫu Đơn cầm cây trâm trong tay cài vào tóc, bưng ly trà trên bàn uống một hớp, đặt ly trà xuống,theo thói quen lại sờ sờ lông mày bên phải.
Diêu Nguyệt nhìn thấy Mẫu Đơn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy trong phòng ngột ngạt, khó chịu không có chỗ cho nàng ta phát tiết, không khỏi có chút buồn bực nói, "Mẫu Đơn, trong phòng này có chút buồn, chúng ta ra bên ngoài viện đi dạo một chút đi."
Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, đứng dậy đi đến cửa phòng, phía sau Diêu Nguyệt cũng đứng dậy đi theo sau nàng ra ngoài .
Từ phía sau nhìn thấy mái tóc đen tuyền của Thẩm mẫu Đơn,cần cổ trắng nõn, bờ vai non mịn, trắng ngần, sau lớp áo, Diêu Nguyệt cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu, hỏa khí phát tiết ở trong lòng càng ngày càng nhiều. Nhìn Thẩm Mẫu Đơn bước ra khỏi cửa, còn có hòn đá đạp chân cạnh ngưỡng cửa , Diêu Nguyệt cảm thấy tim nhảy loạn trong lòng,một ý nghĩ bắt đầu nảy sinh, ý nghĩ này vừa nảy ra,nàng thần xui quỷ khiến kêu a một tiếng, thân thể lảo đảo ngã, hai tay từ sau lưng đẩy Mẫu Đơn đang đi phía trước.
Nhưng Diêu Nguyệt không nghĩ tới chính là, bước chân Mẫu Đơn đột nhiên nhanh hơn, lập tức liền bước nhanh ra khỏi ngưỡng cửa, bản thân nàng không có lực chống đỡ thân thể bắt đầu lảo đảo loạng choạng, cả người thẳng tắp té xuống thềm cửa.
Phía trên đầu vang lên tiếng Thẩm Mẫu Đơn sợ hãi kê lên, "Nguyệt Nhi, muội làm sao vậy? Tư Cúc, Tư Cúc, mau tới đây. . . . . ."
Diêu Nguyệt chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều đau xót, lỗ mũi có cái gì đó ồ
ạt chảy ra, đầu cũng bị va đến nỗi ong ong, nàng ngay cả mình lúc nào được đỡ lên cũng không biết. Được đỡ vào trong phòng,lúc chờ đại phu đến, Diêu
Nguyệt từ trong gương đồng nhìn thấy chính mình cả người đầy máu, lập tức không chịu nổi khóc rống lên.
Lục nhi đi mời đại phu, Tư Cúc đi chuẩn bị nước nóng, Thẩm Thiên Nguyên cùng Thẩm Hoán nghe vậy cũng đều tới, nhìn thấy Diêu Nguyệt cả mặt đầy máu cũng sợ hết hồn, Thẩm Thiên Nguyên ngẩng đầu hỏi Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, chuyện này là làm sao ?"
Thẩm Mẫu Đơn tỏ vẻ sợ hãi không thôi nói "Cha, vừa nãy Nguyệt Nhi kêu trong phòng buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ tới đi tới ngưỡng cửa đột nhiên kêu lên, chờ con quay đầu nhìn lại muội ấy đã ngã ở bậc cửa, con định đi dìu muội ấy nhưng không kịp rồi."
Diêu Nguyệt sợ đến không được, bụm mặt khóc lóc, vai cũng không ngừng run rẩy. Tư Cúc rất nhanh bưng nước nóng lại , để Diêu Nguyệt buông hai tay ra, lau máu trên mặt nàng ta.
Đại phu rất nhanh đã tới, thay Diêu Nguyệt băng bó vết thương, chẩn mạch, "Tiểu thư không có việc gì, máu mũi đã ngừng lại, vết thương trên trán bôi thuốc mỡ mấy ngày là có thể khỏi."
Diêu Nguyệt kinh hoảng nói: "Đại phu, ta. . . . . . Vết thương trên trán ta có để lại vết sẹo không?"
Đại phu có chút khó khăn, "Tiểu thư vết thương trên trán có chút sâu, cái này lão phu cũng không dám kết luận liệu sẽ có lưu lại vết sẹo hay không. Tiểu thư nếu lo lắng có thể đi Hồi Xuân Đường mua một bình ngọc cơ cao, thuốc cao này khôi phục vết thương rất tốt."
Đại phu rời đi, Thẩm Thiên Nguyên vội vã ra ngoài, Thẩm Hoán an ủi Diêu Nguyệt vài câu cũng rời đi. Thẩm Mẫu Đơn ngồi đối diện Diêu Nguyệt, sững sờ nhìn vết thương trên trán ả, cảm thấy có chút đáng tiếc, vết thương này so với vết thương kiếp trước của nàng đỡ hơn nhiều lắm, kiếp trước khuê hữu ở sau lưng đẩy mình một cái,lông mày bên phải vừa vặn dập đầu vào hòn đá nhọn cạnh cửa, cũng bởi vì vậy lông mày bên phải của nàng lưu lại một vết sẹo xấu xí không thể tả, chỉ có thể để tóc mái trước trán che lại.
Kỳ thực chuyện này từ lúc nàng trọng sinh trở về vẫn chưa nhớ ra, thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều chuyện nàng có chút mơ hồ, không nhớ rõ việc này là do sáng sớm sờ lông mày nhìn trong gương hoàn toàn không thấy vết sẹo khác mới nhớ tới chuyện này, dù sao nguyên nhân Diêu Nguyệt ở sau lưng đẩy nàng chính là nàng ghen ghét dung mạo của mình, chỉ là trải nghiệm này kém xa khi chết của nàng nhiều lắm, gặp quá nhiều sự việc so với chuyện này còn nghiêm trọng hơn, vì lẽ đó cũng là dần dần đem vết sẹo trên trán quên mất.
Thẩm Mẫu Đơn cẩn thận hồi tưởng lại chuyện ngày đó, ngày đó nàng cập kê, búi tóc đẹp đẽ , mặc vào xiêm y xinh đẹp, cùng đợi Diêu Nguyệt, sau đó dự định cùng với nàng đi gặp La Nam . Diêu Nguyệt đến, trong mắt ả là hoảng sợ cùng kinh ngạc, sau đó lại nhìn trúng cây trâm của nàng,muốn xin nàng cây trâm. Sau đó nói là trong phòng buồn chán muốn đi ra ngoài một chút, thất thanh rít gào, sau lưng truyền đến tiếng xô đẩy, nàng té xuống. Sau đó mời đại phu, băng bó vết thương, vì che chắn vết thương nàng chải lại kiểu tóc thường ngày, che lại cái trán trơn bóng, rồi bôi thuốc cao vào vết thương, khó mà tin nổi nhất chính là nàng dĩ nhiên mang vết thương trên đầu theo Diêu Nguyệt đi gặp La Nam.
Sau khi nhìn thấy La Nam, La Nam khen Diêu Nguyệt cài cây trâm thật đẹp, lại quay đầu miễn cưỡng khen nàng vài câu, rõ ràng là hắn ta không kiên nhẫn với nàng như vậy, lúc trước nàng lại không hiểu. Thẩm Mẫu Đơn nghĩ tới đây nở nụ cười, lúc trước nàng quả thật là quá ngu.
Diêu Nguyệt nghẹn ngào nuốt tiếng khóc cũng là lúc Thẩm Mẫu Đơn tỉnh táo trở lại, nàng lại nhìn chằm chằm vết thương trên trán Diêu Nguyệt mấy lần, lúc này mới kêu Tư Cúc vào, thấp giọng ở bên tai nàng nói rồi vài câu gì đó, Tư Cúc liền đi ra cửa. Thẩm Mẫu Đơn an ủi Diêu Nguyệt một lúc, sự an ủi của nàng khiến trong lòng Diêu Nguyệt dễ chịu đi rất nhiều, mãi đến khi Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy sắp tới thời điểm Tư Cúc về mới nói với Diêu Nguyệt : "Nguyệt Nhi, vừa nãy đại phu nói muội nên đi Hồi Xuân đường mua một bình ngọc cơ cao, muội mau đi đi, tỷ nghe nói ngọc cơ cao của Hồi Xuân đường trị thương rất tốt,chắc dùng thuốc cao kia, vết thương của muội sẽ không lưu lại sẹo." ( Thẩm tỷ à sao tỷ quảng cáo thuốc cao này giống như Dermatix ultra đang quảng cáo trên TV vậy<img alt=D3 src="http://diendanlequydon.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif" data-pagespeed-url-hash=1699773823 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">)
"Mẫu Đơn, tỷ cùng đi với muội chứ." Diêu Nguyệt lôi kéo ống tay áo Thẩm Mẫu Đơn khẩn cầu.
Thẩm Mẫu Đơn khó xửnhìn Diêu Nguyệt một chút, "Nguyệt Nhi, xin lỗi, dường như bệnh phong hàn của tỷ vẫn chưa khỏi hẳn, hiện tại đầu lại có chút đau, chỉ sợ là không thể bồi muội đi."
Diêu Nguyệt bất đắc dĩ, cuối cùng đi ra cửa.
Rất nhanh, Tư Cúc đã quay về, cầm trong tay một bình nhỏ, nàng nhìn xung quanh thấy không có ai mới lên tiếng "Tiểu thư,tiểu thưNguyệt Nhi về rồi sao?Bình ngọc cơ cao mua cho tiểu thư Nguyệt Nhi phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Mẫu Đơn nói: "Giữ lại đi, sau này mình bị thương liền dùng. Đúng rồi, Tư Cúc, tỷ hiện tại rất muốn ăn bánh ngọt của cửa hàng Hồng Đậu phố Tây, bây giờ em đi mua một ít về đi, à còn giấy viết của A Hoán sắp hết rồi , em kêu Lục nhi đi mua đi."
Còn về phần Lão Bà Tử, chỉ sợ hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào, cũng không cần phái bà ta đi.
Tư Cúc cùng Lục nhi rất nhanh ra cửa, Thẩm Mẫu Đơn nắm trong tay bình ngọc cơ cao , nở nụ cười quỷ dị.
~~
Diêu Nguyệt đi từ cửa sau Thẩm gia đến thẳng đến Hồi Xuân đường, trong lòng nàng vừa vội vừa giận, làm sao cũng không nghĩ đến nhất thời ghen tỵ lại trộm gà không được lại mất nắm thóc. Đi nửa canh giờ rốt cục cũng tới Hồi Xuân đường, mua ngọc cơ cao xong trở về, nhưng không nghĩ mới từ Hồi Xuân đường đi ra, một bóng người thẳng tắp va vào nàng, né không kịp,ngọc cơ cao trong tay bị văng ra ngoài, rơi trên mặt đất cách đó không xa , bờ vai của nàng cũng bị va đến đau đớn .
Diêu Nguyệt nổi giận đùng đùngngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là một người đội bố lạp, mặc quần áo vải thô, vóc người to khỏe, nàng không nhịn được hét lên một tiếng, "Ngươi va vào ta làm cái gì!"
"Xin lỗi." Người kia nói, âm thanh khàn khàn thô ráp, nói xong đi mấy bước đem ngọc cơ cao trên đất nhặt lên, cầm ngọc cơ cao trong tay đưa cho nàng, "Tiểu thư,tại hạ lỗ mãng, thực sự là xin lỗi."
Diêu Nguyệt trừng người này một chút, đưa tay tiếp nhận ngọc cơ cao người này đưa tới , nhìn người này mặc vải thô, nàng không nhịn được nhíu mày, nhìn bóng lưng người nọ rời đi , mơ hồcảm thấy này có chút bóng lưng tráng kiện này xem ra có chút không khỏe.
Mãi đến tận người kia biến mất ở chỗ ngoặt, Diêu Nguyệt mới thu hồi ánh mắt, nắm chặt ngọc cơ cao trong tay đi về.
Truyện khác cùng thể loại
497 chương
50 chương
13 chương
25 chương
139 chương
47 chương
4 chương
302 chương