Mẫu đơn chân quốc sắc
Chương 143 : Chương Kết
Vệ Hề Nguyên ôm lấy cổ Mẫu Đơn, đỏ mắt cất tiếng non nớt nói: “Mẫu hậu, khoảng thời gian này người đã đi đâu vậy.
Con nhớ người lắm, Hề Nhượng cũng nhớ người.” Tiểu tử mập cũng rất phối hợp mà a a hai tiếng, dùng đầu cọ cọ vào người Mẫu Đơn.
Lúc này tiểu tử mập cũng chỉ mới xấp xỉ mười tháng.
Lúc Mẫu Đơn đi nó cũng không có nhớ bao nhiêu, may mà trong thời gian mấy tháng này, tiểu tử mập cũng không quên mất nàng.
Mẫu Đơn ôm thật chặt hai đứa con, nghẹn ngào nói: “Mẫu hậu cũng nhớ các con, rất nhớ rất nhớ.”
Vệ Hề Nguyên cũng không kiềm chế được nữa, nhào vào lòng Mẫu Đơn khóc lớn lên.
Nó chẳng qua cũng chỉ hơn ba tuổi thôi, mấy tháng không gặp mẫu hậu của mình thì trong lòng cũng vừa kinh vừa sợ.
Sáng sớm thức dậy biết mẫu hậu đã về rồi thì lập tức sai nhũ nương bế nhị đệ qua.
Vệ Hề Nhượng thấy đại ca khóc, cũng gào khóc lớn.
Trong lòng Mẫu Đơn vừa chua xót vừa không nhịn được rơi nước mắt.
Lúc Yến đế vào phòng thấy ba người ôm nhau khóc trên giường, hắn tiến lên ôm lấy hai đứa con, nói với Vệ Hề Nguyên: “Cơ thể mẫu hậu con có chút không khoẻ, sau này không được ôm mẫu hậu khóc như vậy nữa biết chưa?"
Vệ Hề Nguyên lau lau nước mắt, lại giơ tay nhỏ ra lau nước mắt cho nhị đệ, lẩm bẩm nói: “Nhi thần chỉ là quá nhớ mẫu hậu thôi, lúc nãy không kiềm chế được…’
“Yên tâm đi, sau này mẫu hậu sẽ không rời khỏi các con nữa đâu.” Yến đế thả nhi tử xuống, lại giao Vệ Hề Nhượng cho nhũ nương bên cạnh: “Được rồi, giờ lên lớp buổi sáng sắp bắt đầu rồi.
Con dẫn nhị đệ ra ngoài, lát nữa lại qua đây thăm mẫu hậu được không?”
Vệ Hề Nguyên nghe lời gật đầu, lúc này mới ra khỏi phòng, lúc sắp ra tới cửa lại quay đầu nhìn Mẫu Đơn một cái.
Tới khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Yến đế đi tới đầu giường ngồi xuống, đưa tay chạm vào mặt nàng: “Nàng cố gắng điều dưỡng cơ thể cho tốt, đừng khóc nữa, như vậy không có lợi đối với cơ thể nàng.”
Mẫu Đơn hơi có chút xấu hổ cúi đầu:”Thiếp chỉ là nhìn thấy hai đứa con nên vui quá thôi.
Đúng rồi, Tử An đâu?”
Yến đế nói: “Nó vẫn chưa biết tin nàng đã về, đoán chừng lát nữa Hề Nguyên sẽ nói cho nó biết thôi, để mấy đứa nhỏ cùng ăn trưa với nàng.
Hôm nay trời ấm, dùng cơm xong ta sẽ đi dạo ngự hoa viên với nàng.”
Mẫu Đơn gật đầu, đột nhiên nhớ tới người của Thẩm gia, vội hỏi: “Hoàng thượng, người của Thẩm gia sao rồi?”
“Đều rất tốt.” Yến đế nói: “Bọn họ không biết chuyện này.
Ta chỉ nói sức khoẻ nàng không tốt đã đưa đi trang viên dưỡng bệnh rồi.
Nếu nàng nhớ bọn họ thì sai bọn họ vào cung một chuyến, nhưng mà vẫn nên đợi 1-2 tháng nữa thì tốt hơn, khí sắc của nàng bây giờ không tốt, tránh cho họ lo lắng.’
“Được, vậy qua một khoảng thời gian rồi cho họ tiến cung.”
Cứ như vậy dưỡng hơn một tháng, mỗi ngày đều phải uống vô số chén thuốc, để ngự y châm cứu trừ đi hàn khí.
Hơn một tháng sau, khí sắc của Mẫu Đơn rốt cuộc cũng khôi phục, cơ thể cũng hơi mập lên, nhưng mà ngự y nói đây chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, muốn cơ thể hoàng hậu nương nương hoàn toàn khôi phục thì vẫn cần thời gian 2-3 năm từ từ điều dưỡng cơ thể mới được.
Trong 2-3 năm này cũng không thể mang thai, cơ thể nương nương không tốt, cho dù mang thai thì cũng đứa con cũng dễ bị sảy.
Hiển nhiên Yến đế rất hiểu, hơn một tháng này cũng chưa từng đụng vào nàng.
Ngự y đã điều chỉnh xong canh tránh thai từ lâu, tìm người thử nghiệm qua, không chỉ có thể tránh thai còn có thể dưỡng sinh, chỉ là khoảng thời gian này, sức khoẻ Mẫu Đơn vẫn luôn không tốt, hắn cũng không nỡ giày vò nàng.
Nàng dưỡng sức trong khoảng thời gian này, Cảnh vương dẫn 10 vạn đại binh diệt sạch Tây Đan quốc.
Tây Đan quốc sát nhập vào lãnh thổ Vệ quốc.
Mẫu Đơn nghe được tin này không khỏi có chút cảm khái.
Đương nhiên nàng biết không có những hoả dược kia thì Vệ quốc cũng không dễ chiến thắng trận chiến này.
Nàng còn nghe nói Yến đế đã sai người tiến về Tây Đan quốc nhậm chức rồi.
Nàng nhắm mắt, nghĩ lại tất cả rốt cuộc cũng kết thúc rồi, tiếp theo sẽ nghênh đón thời đại phồn vinh hưng thịnh bậc nhất của Vệ quốc.
Cơ thể nàng cũng khoẻ hơn nhiều.
Ngày hôm sau liền cho người của Thẩm gia tiến cung.
Người của Thẩm gia nhìn thấy nàng chuyển biến tốt cũng an tâm rồi.
Mọi người tán gẫu một hồi thì Thẩm Thiên Nguyên lén nói với Mẫu Đơn, nói rằng Yến đế định thêm nửa năm nữa sẽ điều A Hoán về.
Còn nói với Mẫu Đơn, nói A Hoán ở bên kia nhìn trúng một cô nương, hy vọng người của Thẩm gia đi qua cầu hôn.
Mẫu Đơn hỏi nhân phẩm của cô nương đó như thế nào.
Thẩm Thiên Nguyên cười nói: “Là một cô nương rất tốt, ta đang định sai người qua đó cầu hôn, sau khi A Hoán về sẽ thành thân.”
Đương nhiên Mẫu Đơn cũng bằng lòng, sau đó lại hàn huyên một hồi với người của Thẩm gia rồi lúc này người của Thẩm gia mới rời đi.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong thì nàng ngủ trước.
Yến đế vẫn còn hơi bận vì phải sắp xếp mấy chuyện về sau của Tây Đan quốc.
Sau nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh.
Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Trong lòng bình yên, xoay người tựa đầu vào lòng hắn.
Đôi tay cũng ôm lấy eo hắn.
Đang cho rằng sẽ như trước kia, nam nhân này sẽ ôm nàng ngủ say, nhưng không ngờ đôi tay người nam nhân này lần theo quần áo vuốt ve từ eo tới ngực, sau đó còn
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210806/maudon.png" data-pagespeed-url-hash=489686043 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
349 chương
26 chương
487 chương
91 chương
172 chương