Mẫu đơn chân quốc sắc
Chương 131
Vệ Hề Nguyên đã ăn trưa rồi.
Mẫu Đơn ngủ quá giờ nên vẫn chưa ăn.
Phụ tử 2 người cùng ăn cơm với Mẫu Đơn, 2 người ăn rất ít, chủ yếu là gắp đồ ăn cho nàng.
Vệ Hề Nguyên gắp lảo đảo không chắc, nhìn gương mặt tươi cười của nhi tử, trong lòng Mẫu Đơn quả thật dịu dàng vô cùng.
Nhi tử gắp gì nàng liền ăn cái đó.
Dùng bữa xong, 3 người chơi đùa một hồi thì Yến đế ôm Vệ Hề Nguyên tới thư phòng đích thân dạy học cho nó.
Bây giờ nó còn nhỏ, mỗi ngày Yến đế cũng chỉ dạy nó học nửa canh giờ, đều là những kiến thức đơn giản.
Mẫu Đơn cũng có một thư phòng riêng ở điện Phúc Ninh, trong đó bày đầy các loại du ký và dã sử.
Mỗi ngày nàng ăn trưa xong đều sẽ tới thư phòng xem sách một lúc.
Lần này sau khi vào thư phòng, nàng cho toàn bộ thị nữ lui hết, trải tờ giấy Tuyên Thành trên án thư rộng rãi, nhỏ vài giọt nước vào nghiêng mực và bắt đầu mài.
Nàng nhìn sắc đen của mực nước kia mà hơi xuất thần, mực đã mài tầm nửa khắc thì dường như nàng đã hạ quyết tâm gì đó, cầm bút chấm mực bắt đầu vẽ trên giấy Tuyên Thành.
Trước đây có thể nàng chưa có ý định này nhưng qua ngày hôm qua thì trong lòng nàng đã do dự không yên.
Đứng ở vị trí trên kia, nàng thấy dân chúng trăm họ cúi chào mình, sự kích động trong lòng và khoảnh khắc Yến đế nắm tay nàng lúc đó, trong lòng nàng đã cảm nhận được điều mà Yến đế muốn biểu đạt tới nàng.
Người nam nhân đó yêu nàng, cũng yêu mấy ngàn vạn con dân.
Đối với sự yêu thương của dân chúng cần rất nhiều thứ để giữ gìn, tài lực, lương thực, binh lực, vũ khí, luật pháp hoàn chỉnh,… chỉ có những thứ này mới có thể khiến dân chúng an cư lạc nghiệp.
Những cái khác có lẽ nàng làm không được nhưng nếu có thể làm được thì nàng sẽ cố gắng hết sức, sử dụng hoả dược để chế tạo vũ khí.
Bản vẽ chi tiết của vũ khí có thể nàng không nhớ được nhưng những thứ đơn giản chút như bản vẽ của thuốc nổ và lựu đạn thì nàng vẫn nhớ được.
Đương nhiên, những điều này cũng chỉ là nhớ được chứ nàng cũng chưa có thử nghiệm qua, không biết để nghiên cứu chế tạo ra thì khó khăn nhường nào, nhưng đã có bản vẽ thì sẽ dễ dàng hơn.
Có uy lực lớn hơn còn có các loại vũ khí như đại bác, nhưng nàng hoàn toàn không nhớ những bản vẽ chi tiết tinh chuẩn rườm rà đó, trước mắt chỉ có thể nhớ được 2 thứ thì đã không tệ rồi.
Tốn hết cả buổi chiều nàng mới vẽ được bản vẽ.
Sau đó, tất cả những việc quan trọng cần chú ý đều ghi rõ ràng từng mục.
Giờ Dậu, Thẩm Mẫu Đơn nhìn bản vẽ trên án thư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa bỏ giấy Tuyên Thành đã khô mực vào trong ống giấy thì cửa phòng bị đẩy ra.
Yến đế cất bước đi vào, nhìn nàng ở bên trong cười nói: “Đã đến giờ Dậu rồi, nha hoàn bên ngoài nói nàng ở trong thư phòng, ở thư phòng làm gì vậy? Cũng hết cả buổi chiều rồi.” Hắn nói xong thì đã đi tới trước mặt Mẫu Đơn, vừa thấy ống giấy kia, cười nói: “Đó là gì vậy?”
Mẫu Đơn vội đem thứ này bỏ vào ngăn tủ, cười nói: “Hoàng thượng, đây là quà thiếp tặng chàng, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể mở ra xem, vẫn chưa hoàn thành.
Sau khi xong sẽ cho hoàng thượng xem qua.” Bản vẽ thật ra đã hoàn thành rồi, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ xong rốt cuộc có nên cho hắn xem bây giờ không.
Bây giờ mà cho hắn xem thì nên mở miệng thế nào đây? Nói là mình căn cứ vào hoả dược mà nghiên cứu ra? Hay là đã nhìn thấy qua trong dã sử và du ký? Nhưng dã sử và du ký gì mà có loại bản vẽ vũ khí này, thứ này không giống với nạn châu chấu, không giống trước đây khi nàng biểu lộ trước mặt hắn những thứ kia, căn bản hắn sẽ không tin.
Mẫu Đơn biết rõ thời khắc mình cho hắn xem bản vẽ cũng chính là lúc nàng nói cho hắn biết nàng đã trải qua chuyện gì.
Bây giờ nàng vẫn còn chút mờ mịt và do dự, rốt cuộc có nên cho hay không.
Yến đế nhìn nàng một cái, vẫn chưa nói thêm gì đã hôn lên môi nàng một cái, nhìn nàng khoá ngăn tủ lại sau đó nắm tay nàng ra khỏi thư phòng.
Trung tuần tháng 7 bên ngoài thành Bình Lăng xuất hiện mấy chiếc xe ngựa.
Xe ngựa đều có chút cũ, trong xe ngựa có 1-2 phụ nhân thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.
Binh sĩ canh gác cổng thành kiểm tra mấy chiếc xe ngựa xong liền cho đi.
Gia đình như vậy, bọn họ cũng gặp nhiều lắm, đều là những gia đình vội vàng chuyển tới thượng kinh.
Những người này không phải ai khác, chính là người La gia.
La lão gia vốn không đồng ý chuyển tới thượng kinh.
Ông thấy rõ hơn La phu nhân một chút.
Bây giờ Thẩm Mẫu Đơn là hoàng hậu, đừng nói là lợi dụng tình nghĩa lúc trước để thỉnh cầu điều gì, mà tình nghĩa lúc trước đã bị nhi tử và thê tử của mình
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210625/maudon.png" data-pagespeed-url-hash=3612837340 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
349 chương
26 chương
487 chương
91 chương
172 chương