Mẫu đơn chân quốc sắc
Chương 127
Editor: Vanny
Trong các nước man di, thế lực hùng mạnh nhất trước đây là Tây Đan quốc.
Năm đó Vệ quốc và man di giao chiến, Yến đế từng tự mình dẫn quân tham chiến.
Ngũ ca Vệ Ngọc Hoành chính là hy sinh trong trận chiến này.
Nhưng mà bây giờ Tây Đan quốc cũng đã đổi vương, trong lòng Yến đế dù có bực dọc đi chăng nữa thì cũng hết cách.
Bữa tiệc chào đón này kéo dài tới giờ Dậu buổi tối mới kết thúc.
Ngày thứ hai cũng là cả ngày yến hội như cũ.
Quốc gia lớn nhất trong số các nước man di thuộc về Tây Đan quốc, vương tên Hung Vu, tuổi tác đã hơn 40, vương tử lớn nhất cũng đã hơn 20 tuổi rồi.
Dáng người Hung Vu vương lực lưỡng, trên mặt có bộ râu quai nón.
Đôi mắt hơi sắc bén.
Hung Vu vương nhìn nữ tử đang nhảy múa ở phía dưới, cười ha ha: “Nữ tử Trung Nguyên quả nhiên xinh đẹp như hoa, dáng người thướt tha.
Bổn vương để tang thê tử cũng đã một hai năm rồi, bây giờ nhìn thấy cô nương Trung Nguyên này, thật muốn cưới một trong các nữ tử Trung Nguyên về.”
Cổ Vinh Huệ đang ngồi tại chỗ có chút đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch.
Yến đế cười nói: “Nữ tử man di bản tính hào sảng, đều có sự khác biệt.
Nếu Hung Vu vương thật sự vừa ý nữ tử thì trẫm sẽ đích thân chọn một vị mỹ nhân cho Hung Vu vương, mong hai nước giao hảo.”
Thái hậu liếc nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cái, mở miệng nói: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói chi chính Thẩm gia bên đó vẫn còn vài cô nương Thẩm gia chưa gả, chi bằng chọn một người thích hợp trong đó gả cho hung Vu vương được không.”
Thẩm Mẫu Đơn giận quá hoá cười, chỉ liếc nhìn thái hậu một cái rồi nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
Yến đế cười nói: “Mẫu hậu nói đùa rồi.
Từ xưa đến nay hai nước liên hôn luôn là chọn trong họ hàng thân thiết nhất.
Trẫm không có hoàng muội hay nữ nhi nhưng còn có biều muội nha.
Trẫm cảm thấy Vinh Huệ biểu muội rất thích hợp.” Hắn đã sai người ngăn Cổ Vinh Hinh lại từ sớm, lúc này chỉ có một mình Cổ Vinh Huệ có mặt.
Yến đế nói xong thì nhìn Hung Vu vương, cười nói: “Hung Vu vương, có vừa ý vị biểu muội này của trẫm không.
Vị biểu muội này của trẫm thuộc dạng nữ tử Trung Nguyên điển hình, dịu dàng hiền hậu, quy tắc lễ nghĩa đều rất tốt.
Nếu Hung Vu vương thích thì mối hôn sự này cứ thế quyết định vậy đi, được chứ.”
Dung mạo Cổ Vinh Huệ vô cùng xinh đẹp.
Gương mặt trắng như trứng gà bóc, khoé mắt hơi xếch, tóc đen, dáng người thướt tha yểu điệu, quả thật là điển hình của nữ tử Trung Nguyên.
Hung Vu vương sớm đã vừa ý Cổ Vinh Huệ này, nào có đạo lý không đồng ý liền ha ha cười lớn: “Biểu muội của hoàng thượng như đoá phù dung thanh khiết.
Bổn vương vô cùng vừa ý, đa tạ hoàng thượng đã thành toàn ý tốt.
Bổn vương nhất định sẽ đối xử tốt với vị mỹ nhân này.”
“Hoàng thượng!” Sắc mặt thái hậu tái mét: “Ngươi…”
Không đợi bà ta lên tiếng, Yến đế đã nói: “Mẫu hậu, đây là vì giao hảo của hai nước.
Vả lại oai phong của Hung Vu vương không thiếu, dáng vẻ đường đường.
Trẫm ban cho biểu muội tước vị quận chúa, gả qua đó dĩ nhiên là được hưởng phúc, mẫu hậu không cần phải lo lắng nữa.”
Hung Vu vương cũng cười nói: “Thái hậu đừng lo, bổn vương nhất định đối xử tốt với quận chúa.”
Thái hậu chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, tức tới toàn thân run rảy.
Cổ Vinh Huệ cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt trắng tới đáng sợ.
Yến đế lạnh đạm nói: “Cơ thể thái hậu và quận chúa hơi không khoẻ, mau đưa bọn họ về nghỉ ngơi đi.”
Tới khi bọn thị nữ đưa thái hậu và Cổ Vinh Huệ về, thái hậu liền bắt đầu khóc.
Bà vỗ về tay Cổ Vinh Huệ nói: “Vinh Huệ à, đều là cô cô không tốt.
Cô cô hại con rồi.
Lúc trước cô cô bị quỷ ám rồi, vì sao nhất định phải giữ con ở lại trong cung chứ.
Cái đồ tâm tư xấu xa, nó chính là không muốn ai gia tốt mà.
Ai gia chẳng qua chỉ là không cho phép nó lập Thẩm Mẫu Đơn làm hoàng hậu thôi, vậy mà nó trả thù ai gia như vậy, hu hu hu…”
Sắc mặt Cổ Vinh Huệ trắng bệch, nghĩ đến việc sau này mình sẽ cùng một nam nhân thô lỗ lớn tuổi như vậy sống cả đời thì ngay cả lời an ủi thái hậu nàng ấy cũng không nói ra được, chỉ sững sờ ngồi ngay đó.
Điện Thái Hoà chìm trong sự ảm đạm nhưng bên ngoài lại là cảnh ca múa vui mừng.
Sau khi hát xong một khúc kịch, vương tử Tây Đan quốc Hung Di đột nhiên cười nói: “Hoàng thượng, thợ thủ công của bổn quốc mấy hôm trước đã nghiên cứu ra một ít trò chơi mới, không biết hoàng thượng có hứng thú xem một chút không.”
Yến đế gật đầu: “Cho mời.”
Hung Di vỗ vỗ tay, lập tức có mấy nam tử man di thân hình lực lưỡng, mặc áo ngắn bước lên chính giữa cái đài đặt giữa dại điện, chỉ thấy một đại
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210612/mau-don-127.png" data-pagespeed-url-hash=1376189758 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
349 chương
26 chương
487 chương
91 chương
172 chương