Editor: Vanny Hai người ngồi trong xe ngựa, bên trong xe rất rộng, ở góc xe có bày lò sưởi. Trong tay Mẫu Đơn cũng ôm 1 lò sưởi nhỏ, lúc này nàng ngồi nhích vào lòng điện hạ. Hắn cũng thích nàng như vậy, ôm lấy nàng, mặt mày đều lộ vẻ hoà nhã. Mẫu Đơn dựa vào lòng điện hạ lắc lư sắp ngủ. Điện hạ thấy mắt nàng sắp nhắm lại, đưa tay vuốt má nàng, nói: “Nàng nghỉ ngơi chút đi, khi nào tới Thẩm phủ ta sẽ gọi nàng dậy.” Mẫu Đơn mơ màng ừ một tiếng, bỏ lò sưởi trong tay ra 1 bên, ôm eo hắn từ từ đi vào giấc ngủ. Xe ngựa chạy một mạch tới cửa Thẩm phủ. Cả gia đình nhà họ Thẩm đều đứng nghênh đón ở cửa. Tới khi điện hạ vém rèm xe ngựa bước xuống, người Thẩm gia đều hơi ngẩn ra, dường như không tin điện hạ lại đích thân tới đây. Nói cho cùng cũng là đại hôn của thân vương, thân phận khác biệt, thông thường đều sẽ không đích thân tới cửa. Lão phu nhân, lão thái gia cuống quýt tiến lên đón, người của Thẩm gia ở phía sau đều tiến lên, lật đật muốn hành lễ. Vệ Lang Yến bước nhanh lên trước, một tay ngăn lão phu nhân và lão thái gia đang muốn khom người hành lễ, nói: “Lão phu nhân, lão thái gia không cần hành lễ. Bây giờ ta chẳng qua là phu quân của Mẫu Đơn, là tôn tế (*cháu rể) của 2 lão, đều là người nhà, sao lại có chuyện phải hành lễ với tôn tế của mình?” 2 lão gật gật đầu, đôi mắt có chút phiếm hồng, đều nghĩ Thẩm gia có tài đức gì mà có được duyên phận lớn như vậy. Điện hạ còn yêu thương Mẫu Đơn như thế, trong lòng bọn họ thật sự vui mừng. Cùng người của Thẩm gia tiến vào nhà, bốn góc phòng đều đặt chậu than đang nóng hầm hập, các nô tài của Thẩm phủ đều bắt đầu bận bịu, có nha hoàn bưng trà long tĩnh thượng hạng lên, lại đặt thêm điểm tâm. Mẫu Đơn vừa về liền bị Phương Hoa và Nhạn Dung kéo vào phòng. Thẩm nhị gia Thẩm Khánh Đông và mấy vị tiểu thiếu gia ở bên ngoài tiếp điện hạ. Vừa vào trong phòng, Phương Lan vây quanh Mẫu Đơn nhìn 1 vòng, cười hì hì nói: “Tứ tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp nha. Cô nương đã xuất giá nhìn là khác liền.” Nhạn Dung ở bên cạnh cũng nở nụ cười hiếm thấy, vươn tay chỉ chỉ trán của Phương Lan, cười mắng: “Được rồi đừng có trêu Tứ tỷ của muội nữa.” 3 tỷ muội đang nói chuyện thì đại phu nhân và nhị phu nhân từ bên ngoài đi vào. Nhị phu nhân vừa vào nhìn thấy Mẫu Đơn, ánh mắt liền sáng lên, bước lên nắm lấy tay Mẫu Đơn không chịu buông ra: “Ôi chao, Tứ Tỷ Nhi của chúng ta đã về rồi à, chỉ là mấy ngày không gặp, Tứ Tỷ Nhi của chúng ta càng ngày càng đẹp, cuộc sống ở vương phủ như thế nào? Vị bà bà thái hoàng thái phi của con có làm khó con không? Ôi, ta nói chứ, nhà chúng ta tuy là hơi thấp kém chút, thái hoàng thái phi gây khó dễ con cũng không có gì. Con ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn, may mà điện hạ yêu thương con, chỉ cần điện hạ thương con, sau này con lại sinh ra tiểu thế tử, tới lúc đó vị trí vương phi của con sẽ vững chắc, cho dù thái hoàng thái phi có như thế nào cũng không thể đụng tới con…” Du thị nói huyên thuyên chưa xong Lữ thị liền tiến lên tách 2 người ra, nói: “Được rồi, Tứ Tỷ Nhi vừa mới về, để nó nghỉ ngơi chút đi.” Lữ thị kéo Mẫu Đơn ngồi xuống, lại sai nha hoàn bưng nước trà vào, mấy người bắt đầu trò chuyện với nhau. Không bao lâu Du thị liền có chút đứng ngồi không yên, bắt ghế ngồi bên cạnh Mẫu Đơn, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Tứ Tỷ Nhi à, bá mẫu có chuyện muốn thương lượng với con.” Mẫu Đơn cười nói: “Xin nhị bá mẫu cứ nói ạ.” Du thị còn chưa nói ra thì Lữ thị đã ho khan một tiếng: “Đệ muội, Tứ Tỷ Nhi vừa mới về, nếu là những chuyện không liên quan thì đừng làm phiền Tứ Tỷ Nhi, để nó nghỉ ngơi một chút.” Du thị nhướng mày, liếc Lữ thị một cái: “Cái gì gọi là chuyện không liên quan chứ, chuyện ta muốn nói là chuyện lớn đó.” Dứt lời, lại quay đầu nhìn Mẫu Đơn cười hì hì: “Tứ Tỷ Nhi, nhị bá mẫu muốn cầu xin con một chuyện. Nhị bá mẫu muốn con nói tốt vài câu về  Phương Thần của chúng ta ở trước mặt điện hạ. Phương Thần cũng đã 14 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa làm được chuyện gì nên hồn, dù sao cũng phải có công việc mới phải. Tứ Tỷ Nhi nói có đúng hay không? Tứ Tỷ Nhi chuyện này con phải giúp bá mẫu đó, chúng ta đều là người một nhà, Phương Thần rất thông minh chỉ cần điện hạ cho nó cơ hội…” “Nhị bá mẫu” Mẫu Đơn đau đầu ngắt lời của Du thị, nói: “Chuyện này sao con có thể mở lời với điện hạ chứ? Hơn nữa tính tình Phương Thần hấp tấp, vốn không chịu ngồi yên, vẫn còn trẻ con, với lại đệ ấy cũng không thích đọc sách, chỉ thích động đao múa kiếm, chẳng lẽ nhị bá mẫu muốn đưa đệ ấy đến quân doanh rèn luyện?” Du thị luống cuống, vội vã lắc tay: “Như vậy không được, sao có thể đưa Phương Thần đến quân doanh để nó chịu nhiều khổ cực chứ, tuy rằng Phương Thần không thích học tập cho lắm nhưng nó rất thông minh, chỉ cần cho nó 1 chức quan, nó có thể từ từ bò lên.” Lữ thị ở bên cạnh nhịn không được thở dài: “Đệ muội, ta nói chứ chuyện này sao muội có thể không biết xấu hổ mà nói với Tứ Tỷ Nhi. Tứ Tỷ Nhi vừa mới vào vương phủ, muội muốn nó làm sao mở lời? Dù điện hạ là hoàng tộc thì nữ quyến trong nhà cũng không thể can thiệp vào chuyện chính sự, muội là muốn hại Tứ Tỷ Nhi sao?” Du thị không đồng ý: “Điện hạ thương yêu Tứ Tỷ Nhi như vậy, sợ gì chứ?” Thẩm Phương Lan ở bên cạnh mặt đỏ bừng. Muội ấy không hiểu sao mẫu thân của mình lại mặt dày như vậy. Tứ tỷ vừa về đã cầu cạnh tỷ ấy chuyện này. Chuyện này để điện hạ biết được sẽ xem Thẩm gia bọn họ ra sao? Thẩm Phương Lan không ngồi yên được nữa, kéo Du thị đi ra ngoài: “Mẫu thân, chúng ta ra ngoài thôi. Tứ tỷ vừa về, để tỷ ấy nghỉ ngơi.” Đương nhiên Du thị không chịu, bị Thẩm Phương Lan dùng lực kéo ra ngoài. Lữ thị nhìn Mẫu Đơn, thở dài: “Được rồi, Tứ Tỷ Nhi đừng nghe những lời nói lung tung của nhị bá mẫu con. Con mới về, nghỉ ngơi một chút, tới bữa trưa, ta sẽ tới gọi con.” Dứt lời liền kéo Nhạn Dung ra cửa, chỉ còn lại 1 mình Mẫu Đơn ở lại trong phòng thầm thở dài. Du thị này quả nhiên là một người không đáng tin, sở thích của Phương Thần vốn không phải là làm quan văn, vậy mà Du thị vẫn muốn nó làm một chức quan văn gì đó. Nàng ngồi ở trong phòng hồi lâu, lại nghĩ tới trận bão tuyết ở Hoè Châu, lại nhịn không được thở dài. Chốc lát sau, Lữ thị liền qua kêu nàng ra ngoài. Cả gia đình ngồi quanh bàn ăn trưa. Sau đó nàng theo điện hạ lên xe ngựa đi về. Trên xe ngựa, Vệ Lang Yến thấy nàng lơ đễnh liền kéo nàng vào lòng mình, vươn tay nhéo nhéo eo nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, một lát sau mới buông nàng ra, cười nói: “Có phải có tâm sự gì không?” Mẫu Đơn lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ điện hạ, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt điện hạ: “Không có gì, chỉ là nghĩ gặp được điện hạ là chuyện may mắn nhất đời này của thiếp.” Nàng có tài đức gì mà gặp được nam nhân yêu thương nàng như vậy. Vệ Lang Yến nghe được lời này, cơ thể căng ra, 1 tay đỡ gáy Mẫu Đơn, miệng liền áp xuống môi nàng. Kết thúc nụ hôn có chút kịch liệt, Mẫu Đơn ngả vào lòng điện hạ, tim đập nhanh, trong đó không ngừng lan toả sự ngọt ngào. Khi về tới phủ, ngày hôm sau thì trời bắt đầu có hoa tuyết rơi lả tả, sáng sớm Mẫu Đơn không cần phải thỉnh an bà bà, nàng nằm trong chăn mềm ấm áp tới giờ Thìn. Tối qua điện hạ bận rộn ở thư phòng tới nửa đêm, khi nào về giường nàng cũng không biết. Sáng sớm lúc tỉnh lại điện hạ đã đi rồi, chỉ có sự ấm áp còn sót lại trên chăn bên cạnh nàng và sự ấm áp khi nàng vươn tay đụng ngực điện hạ lúc nửa đêm khiến Mẫu Đơn biết điện hạ sáng sớm lại bận đi làm việc rồi. Gọi Đậu Nhi và Thuý Nhi vào hầu hạ thay y phục, nàng chỉ dẫn theo Đậu Nhi và Thuý Nhi từ Thẩm phủ về đây thôi, trong vương phủ còn có một đám nha hoàn và bà tử. Ma ma chuyên quản lý viện của nàng và điên hạ là Lưu ma ma, ngoài ra còn có hai nha hoàn nhất đẳng: Thư Hương và Thư Hoạ, 4 nha hoàn nhị đẳng: Hồng Oanh, Hồng Hà, Hồng Vân, Hồng Vụ, còn có 8 nha hoàn tam đẳng. Nha hoàn tam đẳng đều lo hầu hạ ở viện ngoài, Mẫu Đơn chưa gặp qua bọn họ, cũng không rõ bọn họ tên gì. Sau khi Đậu Nhi và Thuý Nhi giúp nàng rửa mặt chải đầu xong, ra khỏi phòng, Thư Hương và Thư Hoạ đã bày xong bữa sáng, thấy Mẫu Đơn đi ra liền cười nói: “Vương phi, người tỉnh rồi, nên dùng bữa sáng thôi.” Mẫu Đơn nhìn thoáng ra bên ngoài, nóc phòng bên ngoài và dưới đất, trên cành cây buổi sáng đã rơi xuống 1 tầng tuyết trắng. Một cảnh sắc trắng xoá, nàng nói: “Điện hạ đâu, điện hạ đã dùng bữa sáng chưa?” Thân dưới mấy ngày trước không thoải mái, qua nhiều ngày nghỉ ngơi mới tốt hơn nhiều, cho nên mấy ngày nay điện hạ cũng không đụng chạm gì người nàng. Thư Hương cười nói: “Điện hạ đang ở thư phòng, lúc nãy nô tỳ đã đi gọi rồi, điện hạ nói là sẽ qua liền.” Đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Mẫu Đơn giương mắt nhìn qua, điện hạ đã sải bước tiến vào, trên người rơi xuống một chút tuyết trắng. Mẫu Đơn cười cười, lấy khăn vải từ Thư Hương ở bên cạnh, tiến lên giũ sạch tuyết rơi dính trên người điện hạ, lại đưa khăn cho Thư Hoạ ở bên cạnh, cười nói với điện hạ: “Điện hạ, dùng bữa thôi.” Vệ Lang Yến kéo Mẫu Đơn ngồi xuống, cũng không để cho nha hoàn ở phía sau hầu hạ, để cho bọn họ lui ra. Hai người ở lại trong phòng dùng bữa sáng. Hắn nhìn nàng ăn ngon lành, nhịn không được cười nói: “Mấy ngày nay ta có chút bận rộn, nếu nàng thấy buồn chán thì gọi Tử An qua chơi với nàng. Không phải nàng có cổ phần trong rạp hát ở trong thành sao? Nếu không có chuyện gì thì có thể dẫn Tử An đến đó nghe gì đó, nếu muốn học quản lý việc nhà cũng được để Lưu ma ma dạy nàng là được.” Mẫu Đơn nuốt miếng cháo mềm thơm ngon trong miệng, cười nói: “Điện hạ, thiếp biết rồi, lát ăn sáng xong thiếp sẽ gọi Lưu ma ma qua.” Vệ Lang Yến cười nói: “Vậy cũng được, nhưng đừng để bản thân mệt mỏi quá.” Mẫu Đơn gật đầu: “Thiếp biết rồi, điện hạ cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Ăn sáng xong, điện hạ liền đi nha môn, Lưu ma ma cũng đã qua đây. Hai người khách khí một hồi. Lưu ma ma cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu cẩn thận dạy Mẫu Đơn các công việc trong phủ, còn có việc xã giao các loại mỗi tháng của vương phủ. Mẫu Đơn chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, may mà nàng chăm chỉ, học cũng nhanh, chừng nửa tháng là có thể lên tay rồi. Mặc dù là nàng quản lý việc nhà, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng để nàng tự tay làm hết, cũng có các phòng các ty, có chuyện gì chỉ cần giao cho các phòng các ty, mỗi tháng nàng chỉ cần kiểm tra sổ sách, hoặc là có chuyện gì lớn thì nàng sẽ đưa ra quyết định là được. Nửa tháng này điện hạ rất bận rộn, sáng sớm ăn sáng với nàng xong liền đi nha môn. Buổi tối cũng là giờ Dậu mới về, nói ra thì tinh thần và thể lực của điện hạ cũng thật dồi dào, rõ ràng mỗi ngày đều bận rộn như vậy, buổi tối sau khi trở về còn ân ái với nàng một phen. Hôm đó lúc nàng đang ở trong phòng cùng Tử An đang luyện chữ, nàng đang sắp xếp các sổ sách trước đây theo những bảng biểu tài chính mà nàng nhìn thấy ở thế hệ sau. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo của nô bộc: “Vương phi, đại phu nhân và nhị phu nhân Thẩm gia tới cửa cầu kiến.” Mẫu Đơn vội nói: “Mau mời họ vào đây.” Tới khi Lữ thị và Du thị bước vào phòng, vẻ mặt Lữ thị bất đắc dĩ, mặt Du thị đẫm lệ, khóc tới thở không ra hơi, thấy Mẫu Đơn vội vàng tiến lên giữ láy nàng, trong miệng hô: “Tứ Tỷ Nhi ơi, ta cũng không bạc đãi gì con, con nói xem sao con có thể đối xử với Phương Thần của chúng ta như vậy? Phương Thần của chúng ta có chỗ nào không tốt chứ?” Mẫu Đơn sợ bà ta làm Tử An sợ, vội sai Cưu Lan đưa Tử An về phòng trước. Thấy Tử An đã ra khỏi phòng, mới quay đầu nhìn Du thị bất đắc dĩ: “Nhị bá mẫu, bá mẫu đây là làm gì vậy, vừa vào cửa đã khóc sướt mướt rồi.”