Nhóm dịch: Thất Liên Hoa. Anh Tử Thần? Đây là cái quỷ gì vậy? Tô Niên Niên mở to hai mắt nhìn, liền thấy ba nữ sinh đi về phía cô. Người cầm đầu mặc một bộ váy thục nữ màu hồng, tóc tỉ mỉ chải kỹ, mặt nhọn hình trái xoan, nhìn qua đã thấy thanh tú xinh đẹp. Cố Tử Thần mặt không biểu cảm, nữ sinh kia ngọt ngào kêu một tiếng: “Anh Tử Thần, chúng ta đã hai tháng không gặp, anh cũng tham gia lễ khai giảng sao?” Ọe--- Tô Niên Niên nhất thời không nhịn được, nôn khan một tiếng, kém chút nữa phun ra bữa sáng với sữa bò. Nữ sinh kia hung hăng liếc nhìn Tô Niên Niên, lại nhìn thấy Tô Niên Niên đứng bên cạnh xe Cố Tử Thần, nhíu mày nói: “Cậu có ý gì? Còn nữa, tại sao cậu lại ở cùng anh Tử Thần?” Khẩu khí mãnh liệt chất vấn giống như cô đoạt bạn trai cô ấy vậy, Tô Niên Niên vô tội nháy mắt: “Chúng tôi đi học cùng nhau.” Nghe lời nói ấy, ba nữ sinh cùng nhau hít một ngụm khí lạnh, một nữ sinh tóc ngắn ăn mặc trung tính ở đằng sau kéo quần áo nữ sinh đằng trước: “Sơ Hạ, chẳng lẽ cô ta ngồi cùng xe Cố nam thần đến sao...” Doãn Sơ Hạ cắn răng, giậm chân, ủy khuất nhìn về phía Cố Tử Thần: “Anh Tử Thần, tại sao anh lại ở cùng cô gái khác?” Giọng nói nũng nịu giống như tình nhân. Tô Niên Niên lại nôn khan một tiếng, sau khi ý thức được ánh mắt khác thường xung quanh, cô giơ hai tay lên: “À...Tôi bị khó chịu trong bụng, ọe...Không cần để ý đến tôi, để tôi đến nơi hẻo lánh yên tĩnh nôn một lúc...” Cô cầm lấy cặp sách chạy như bay, Cố Tử Thần sau lưng theo bản năng nhíu mày, còn khóe miệng Tô Niên Niên cong lên một nụ cười giảo hoạt. Xem ra hôm qua Trần Nguyên nói không sai, Cố Tử Thần hình như rất được hoan nghênh. “Anh Tử Thần, chúng ta cùng đi nha...” Doãn Sơ Hạ dây dưa không dứt nhìn Cố Tử Thần, Cố Tử Thần ngoảng mặt làm ngơ, một tay đút túi đi đến lễ đường. Mãi cho đến khi Doãn Sơ Hạ nhích lại gần anh, anh mới rủ mi xuống ngắm cô ta một chút, nhíu mày: “Cô là ai?” Nụ cười gượng gạo của Doãn Sơ Hạ trong nháy mắt xụ xuống, hai người tùy tùng sau lưng cũng giật nảy mình, không nói lên lời. “Chị Sơ Hạ, Cố nam thần có bạn gái rồi sao?” Trương Hiểu Tiệp tóc ngắn cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu, khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Sơ Hạ hiện lên vẻ sắc bén: “Làm sao có thể, anh Tử Thần không thể ở cùng một chỗ với loại con gái kia!” Thấy cô ta tức giận, Trương Hiểu Tiệp và Lưu Duẫn Nhi liếc nhau, vội vàng đi phía sau cô ta. ---- Đi một vòng quanh trường học, Tô Niên Niên mới phát hiện lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, chín giờ bắt đầu lễ khai giảng, căn bản không cần lo lắng đến muộn. Lượn quanh một vòng, khi Tô Niên Niên đến chỗ ngoặt, lại không cẩn thận đụng vào một người. “Cậu không sao chứ?” Cô đỡ lấy nữ sinh yếu đuối kia. “A, không sao.” Nữ sinh cười dịu dàng với cô, cô ấy tóc ngắn ngang vai. Thấy Tô Niên Niên buồn chán nhìn đông nhìn tây, cô ấy tốt bụng hỏi: “Cậu là học sinh lớp nào, không đi tham gia lễ khai giảng sao?” Tô Niên Niên lúng túng sờ lên đầu: “Mình vừa chuyển trường tới, không biết nên đi đâu.” “Thì ra là thế, vậy mình dẫn cậu đi, mình tên là Tống Dư Hi, chào cậu.” Tống Dư Hi cười xán lạn, đưa tay ra với Tô Niên Niên. Tô Niên Niên nắm tay cô ấy, đi theo Tống Dư Hi đến lễ đường.