"Sơ Hạ, cậu nói thật sao? Vũ hội tuần này Cố nam thần cũng sẽ đi phải không?" Lưu Doãn Nhi hâm mộ hỏi.
Doãn Sơ Hạ kiêu ngạo như con thiên nga trắng, giương lên cái cổ trắng nõn thon dài, giọng điệu tràn ngập tự hào: "Đương nhiên, hơn nữa, còn sẽ có kinh hỉ đây này."
"Cái gì kinh hỉ? Sơ Hạ, cậu có phải gạt chúng mình chuyện tốt gì không vậy?" Trương Hiểu Tiệp tò mò nhìn cô ta, Lưu Doãn Nhi cũng nói thêm, "Đúng vậy, rốt cuộc là cái gì kinh hỉ, cậu mau nói cho chúng mình biết đi."
Doãn Sơ Hạ cười đắc ý, "Tối ngày mai các cậu sẽ biết." Cô ta thần bí mở trừng hai mắt nhìn, hẹn nhau đi chọn lễ phục dạ hội.
Trần gia.
Tô Niên Niên hừ hát giai điệu không rõ ràng, trên lầu đùa với Bao Bao.
Bao Bao đã quen thuộc với Trần gia, không hề giống như lúc đầu mới tới đây mà trốn ở trong ổ không ra, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mở đôi mắt mèo vô tội đi một vòng. Ngẩng cái đầu nhỏ lên, tư thái ưu nhã đi xung quanh nhìn.
"Niên Niên, xuống dùng cơm."
Nghe được âm thanh của Sở Tố Tâm, Tô Niên Niên ôm lấy Bao Bao đi xuống lầu.
Cơm tối hôm nay là do Sở Tố Tâm tự mình xuống bếp nấu, lúc này đang tại bày bát đũa, nhìn thấy Tô Niên Niên còn ôm Bao Bao, trừng mắt nhìn cô, "Đem Bao Bao bỏ xuống, con đi rửa tay nhanh!"
Tô Niên Niên thuận lông Bao Bao một lần, nghe lời bỏ nó xuống rồi vào rửa tay.
Rửa xong tay, Trần Doãn Hoa với Trần Nguyên đã ngồi tại trước bàn ăn rồi, đối với một bàn đồ ăn tán thưởng không thôi.
"Tố Tâm, không thể tưởng được tay nghề ngươi lại tốt như vậy, hôm nay thì chúng ta hai có lộc ăn rồi." Trần Doãn Hoa cười ha hả nói.
Sở Tố Tâm tươi cười dịu dàng, cùng Trần Doãn Hoa nhìn nhau cười cười, nhìn về họ tựa như một đôi phu thê tình thâm.
Tô Niên Niên có chút không được tự nhiên, ở trong lòng cô, mặc dù không bài xích Trần Doãn Hoa, nhưng mà không có làm ông ấy thành phụ thân mình.
Trần Nguyên sắc mặt như thường, còn săn sóc kẹp đồ ăn cho Tô Niên Niên.
"Có câu nói rất hay, muốn bắt được trái tim của nam nhân, phải bắt được dạ dày nam nhân, Niên Niên, em sao không học nấu ăn cùng dì?" Trần Nguyên biết rõ Tô Niên Niên tuyệt đối là mười ngón không dính nước, cố ý trêu chọc cô.
Tô Niên Niên cười tủm tỉm phản kích: "Anh, chúc anh sớm ngày tìm được một bạn giái làm đầu bếp, một ngày sẽ biến đổi món ăn cho anh ăn."
Trần Nguyên cười cười, không cho là đúng.
Ngược lại Trần Doãn Hoa với Sở Tố Tâm nhìn bọn họ đấu võ mồm bộ dạng, tươi cười càng thêm yêu thương.
Ăn một nửa, Sở Tố Tâm vào phòng bếp canh cá ninh một hồi lâu bưng ra, Tô Niên Niên húp mấy ngụm, lại múv một chén, chuẩn bị cho Bao Bao.
Cô tìm một vòng, cũng không thấy Bao Bao.
"Bao Bao, Bao Bao, meo meo meo..."
Thấy cô sốt ruột, Sở Tố Tâm nhíu mày nói: "Có thể nó đi ra sân rồi?"
"Con đi xem..." Tô Niên Niên đi ra biệt thự, lại thử kêu gọi vài tiếng nữa, quả nhiên nghe được một hồi âm thanh Meow ô.
Mượn ngọn đèn dưới mái hiên, Tô Niên Niên nhìn thấy Bao Bao bị kẹt ở bên trong hàng rào, mắt mèo tròn căng ở trong bóng đêm hiện ra màu xanh lá, u oán bó tay.
Tô Niên Niên vội vàng đi qua, hàng rào này chỉ tới bên hông cô, dùng để ngăn cách với Cố gia bên cạnh.
Cách đó không xa, trên bậc thang Cố Gia trên, một thân ảnh gầy cao to.
"Cố Tử Thần, anh đang làm gì thế? Ngắm trăng để cho muỗi đốt à?"
Nghe được động tĩnh, Cố Tử Thần nhìn cô, nhíu nhíu mày.
Bất quá gặp cô bưng canh cá trong tay, ma xui quỷ khiến, Cố Tử Thần đứng dậy đi tới.
Tô Niên Niên một hồi mê mang, anh ta không phải sợ mèo sao, như thế nào này sẽ lại đây?
Một giây sau, chén nhỏ trong tay đã bị đoạt đi.
Sói tính quân trưởng muốn đủ chưa. http://truyencv.com/soi-tinh-quan-truong-muon-du-chua/
Bạn nào rảnh thì có thể đọc truyện này ở truyencv nha.
Trên wappat của mình cũng có nhưng mình chưa chỉnh sửa lại
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
45 chương
71 chương
187 chương
337 chương