Nhóm dịch: Thất Liên Hoa. Tô Niên Niên lén lút làm mặt quỷ với anh ta, lại nghe thấy Cố Tử Thần thờ ơ nói: “Tô Niên Niên, cô vừa lên xe tôi đã cảm thấy xe rung chuyển như vừa có động đất xảy ra, cả thế giới đều quay cuồng hết cả.” Này? Anh nói vậy là có ý gì? Trên khuôn mặt nhỏ của Tô Niên Niên viết rõ hai chữ mờ mịt, nhưng Dạ Tinh Vũ ngồi ở ghế sau phá lên cườiha ha, thấy Tô Niên Niên vẫn chưa phản ứng kịp, cậu ta rướn người về phía trước, cười nhạo nói: “Anh ấy đang nói cậu mập đấy, ha ha ha...” Mập? Mặc dù Tô Niên Niên cô không được coigầy đúng với tỷ lệ hoàng kim, nhưng cũng được coi là có dáng người yểu điệu vừa vặn không gầy không mập, vậy mà anh ta lại còn nói cô mập! Tại sao có thể độc miệng đến vậy! “Vậy thì thật xin lỗi, đã để anh thử cảm nhận được rung chấn như trận động đất!” Tô Niên Niên hừ lạnh, huơ tay múa chân giãy dụa nửa ngàyở chỗ ngồi, định làm cho xe chấn động mạnh hơn. Cố Tử Thần liếc mắt nhìn hành vi trẻ con của Tô Niên Niên, chê bai nghiêng đầu qua: “Xem ra cô không chỉ mập, mà còn bị bệnh không nhẹ.” “Bệnh xà tinh(*), còn không thèm điều trị!” Dạ Tinh Vũ gật gù đắc ý tiếp lời, Tô Niên Niên hoàn toàn khóc không ra nước mắt. (*) Bệnh xà tinh: ý chỉ bị bệnh thần kinh Cô có thể nhảy ra khỏi xe không? Tại sao vừa rồi cô lại đáp ứng cùng đi với người này! Trần Nguyên trấn an mấy câu, cắt đứt tranh chấp ngây thơ giữa ba người bọn họ, xe chạy nhanh qua mấy con đường, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một nhà hàng. Con phố này rất vắng vẻ, không khí xung quanh yên tĩnh hoang vu. Bên ngoài nhà hàng được trang trí không ít cây cảnh, biển hiệu cũng được thiết kế cẩn thận, được che khuất bởi một giàn cây leo xanh tốt, lộ ra bốn chữ “ Khu rừng đom đóm” to. Đây là lần đầu tiên Tô Niên Niên đến đây, vừa vào nhà hàng đã bị phong cách thoáng đãng tự nhiên bên trong thu hút, cô trợn to mắt tò mò nhìn rất lâu. Hiển nhiên là mấy người Cố Tử Thần thường xuyên đến, quen đường quen nẻo đi lên tầng hai. Tầng hai là gác mái được tu sửa lại, sàn nhà bằng gỗ, bàn cũng bằng gỗ, ghế là loại ghế salon đơn phủ vải, giữa bàn với bàn đượcngăn cách bằng hoa và cây cối. Dạ Tinh Vũ la hét gọi đồ ăn, quay đầu lại nhìn, Tô Niên Niên đang lười biếng dựa vào ở trên ghế sa lon chơi rắn tham ăn, anh ta nhíu mày đẹp lại: “Đúng là không nhìn ra đây là lần đầu tiên cậu tới đây, làm như kiểu đây là nhà mình vậy, đừng ngủ nữa nói chuyện đi!” Anh ta đang rất có hứng thú với cô em gái này của Trần Nguyên, đáng tiếc là người ta không chịu phối hợp trò chuyện tán gẫu với anh ta. Tô Niên Niên lười biếng trở mình: “Đây là lúc nghỉ ngơi, chờ đến lúc ăn rồi gọi tôi.” Trần Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, Cố Tử Thần lật thực đơntrong tay, đôi mắt đen khẽ lướt qua trên người Tô Niên Niên, rồi lại nhanh chóng rời đi chỗ khác. Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Tô Niên Niên để điện thoại di động xuống, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào đồ ăn ngon trên bàn. Màu sắc mùi thơm đều tuyệt vời, trình bày đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là ăn rất ngon. “Đây là món thịt đông pha và mì thịt bò ngon nhất của nhà hàng này, còn cả thịt gà xào cay... á, dừng lại đã!” Dạ Tinh Vũ đang muốn giới thiệu với Tô Niên Niên, không ngờ răng Tô Niên Niên đã cầm đũa gắp ăn. Cô ăn rất nhanh, nhưng nhìn động tác vẫn rất lịch sự, sau khi nếm thử một miếng phát hiện ra đồ ăn rất ngon, cô lại ăn nhanh hơn. Dạ Tinh Vũ cũng là con sâu ăn hàng, không nói hai lời ăn rất nhanh, hai người tiêu diệt đồ ăn giống như gió cuốn mây tan vậy, Trần Nguyên bất đắc dĩ rót ly nước cho Tô Niên Niên: “Ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn.” Món thịt đông pha trên đĩa chỉ còn lại một miếng, Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ đều đồng thời đưa đũara. “Này, nào có cô gái nào thô lỗ như cậu!” Dạ Tinh Vũ oán trách. Tô Niên Niên chống tay ở quai hàm, hùng hồn nói: “Tôi!”