Chương 3
Kí túc xá của trường có bốn tầng với tổng cộng 105 phòng, mỗi phòng đủ rộng và tiện nghi cho bốn học sinh ở. Sau giờ học, nó kéo theo cái va li đi đến kí túc xá cùng đám Bảo Vy. Bọn nó cùng đi lên tầng ba. Bảo Vy chìa tay trước mặt nó hỏi:
“Chìa khóa phòng của cậu đâu?”
Nó luống cuống thò tay vào túi, lôi chùm chìa khóa ra. Bảo Vy cầm lên ngắm nghía một lát, đột nhiên cô nàng giãy nảy lên:
“Á, Ngọc này, cậu bị xếp chung phòng cùng mấy thằng con trai à?”
Cả ba đứa nó cùng tròn mắt hỏi:
“Sao lại vậy được?”
Bảo Vy chìa chiếc chìa khóa ra, mếu máo nói:
“Đây còn gì. Phòng 96, không phải phòng của mấy ông hoàng tử trường mình à?”
Nó và Huyền Anh ôm mặt hét lên:
“Cái gì?’
Thiên Trang chăm chú nhìn cái chìa khóa một lúc, rồi ngẩng lên, thản nhiên nói:
“Bảo Vy, cậu để ngược mã khóa phòng rồi. Nhìn đi này, hoa văn trang trí bị lộn ngược nè!”
Ba đứa kia hóa đá tại chỗ. Thiên Trang cầm ngược cái chìa khóa lại, cười nói:
“Là phòng 69, phòng của bọn mình đó. Mà Bảo Vy này, cậu nên đi khám mắt đi, số 69 lộn ngược mà sao cậu lại đọc nó thành 96 được vậy?”
Không ai bảo ai, cả ba đứa nó cùng liếc xéo Bảo Vy một cái. Nó kéo va li về phòng. Căn phòng rộng rãi sơn màu xanh biển và trắng, chia làm bốn khu, mỗi khu có một cái giường đơn trải đệm trắng, một bàn trang điểm, một tủ đựng quần áo và một kệ gỗ để đựng đồ, cả phòng có hai phòng tắm cùng WC, ở gần cửa ra vào có một cái loa thông báo, cửa sổ lắp kính kéo dài từ nền phòng lên tận trần, được phủ rèm màu vàng nhạt. Mỗi chiếc giường kết cấu đặc biệt đều được lắp thêm một chiếc bàn gấp đặt sát mép giường, dùng cho việc học. Nó được sắp xếp cho chiếc giường ở góc phòng bên phải, đối diện với giường của Bảo Vy và bên cạnh giường của Thiên Trang. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc gọn gàng thì trời cũng đã tối, bọn nó lại kéo nhau xuống căn- tin. Tất cả bọn đều mặc áo phông và quần lửng, vì buổi tối nên trường không quy định học sinh phải mặc đồng phục. Nó và Thiên Trang ngồi lại chỗ đợi, trong khi Bảo Vy và Huyền Anh đi xếp hàng lấy thức ăn. Buổi tối căn- tin vắng người hơn vì phần lớn học sinh đều không ra khỏi phòng nên rất nhanh chóng Bảo Vy và Huyền Anh đã lấy đồ ăn mang về. Nó nhìn thực đơn gồm có súp rau và hoa quả tráng miệng, trong đầu âm thầm hồi tưởng đến món chân gà nướng mà mẹ nó hay làm cho bữa tối. Nuốt nước bọt, nó cầm thìa lên bắt đầu ăn súp. Lúc này, trên đầu nó đột nhiên vang lên giọng nói đanh đá của một đứa con gái:
“Đứa nào là Trịnh Thiên Ngọc, đứng ra đây cho tao!”
Bọn nó không thèm đáp, tiếp tục ngồi ăn. Đứa con gái kia lại tiếp tục lên giọng:
“Tao nói lại lần nữa, đứa nào là Trịnh Thiên Ngọc?”
Lúc này Bảo Vy chợt ngẩng lên, nói:
“Bà chị hỏi Trịnh Thiên Ngọc là có việc gì vậy?”
Đứa con gái kia- rõ ràng là học sinh lớp trên, hoạnh họe:
“Nó dám bắt nạt em gái tao, tao phải cho nó một trận!”
Nó đặt chiếc thìa xuống bàn, đứng dậy, quay đầu nói:
“Tôi chính là Trịnh Thiên Ngọc đây, bà chị có.. ủa, người đâu?”
Trước mặt nó chỉ có mấy đứa con gái lạ hoắc, còn người vừa nói kia lại không thấy đâu. Một cô gái tốt bụng nhắc:
“Em gái ơi, cúi xuống, cúi xuống.”
Nó làm theo cúi đầu xuống, liền thấy một đứa con gái mặt mũi đóng dày phấn, kể ra cũng xinh nhưng chiều cao có hơi khiêm tốn. Theo nó đoán chiều cao của những người còn lại cũng phải lớp 12 rồi, nhưng người đang đứng chống nạnh trước mặt nó đây lại chỉ cao chưa đến ngực nó. Nó ngạc nhiên quay sang Bảo Vy nói:
“Vy ơi, sao lại có học sinh lớp 6 đi lạc trong trường mình vậy?”
Bảo Vy vừa gặm táo vừa nói:
“Em này tên là Trần Kim Ngân, là học sinh lớp 12 trường mình đấy!”
Kim Ngân nghe vậy liền sửng cồ lên, hướng về nó và Bảo Vy quát;
“Mấy con khốn bọn mày có câm ngay không? Hôm nay bọn mày tới số rồi mới dám đụng đến em gái Ánh Nguyệt của tao! Tối nay tao cho bọn mày phải lết về kí túc xá!”
Nó quay sang Bảo Vy, trầm trồ:
“Vy ơi, coi kìa, coi kìa, cậu nghe em gái này nói gì không? Ẻm định bắt bọn mình lết về kìa. Trời ơi, sợ quá đi!”
Bảo Vy vỗ vỗ vai nó, ra chiều an ủi nói;
“Con bé này chỉ được cái sủa to thôi, chứ chắc chả làm được gì đâu, nhìn nó mà xem, chiều cao từ đầu đến chân chỉ được đúng ba gang thì dọa được ai? Cả đám thuộc hạ đứng phía sau nữa, nhìn mảnh mai yểu điệu thế kia thì đánh đấm kiểu gì?”
Hai đứa nó tôi một câu anh một câu chửi xéo Kim Ngân, trong khi hai người Huyền Anh vẫn thản nhiên ăn uống. Nó vuốt cằm hỏi Bảo Vy:
“Người ta nói trời đánh còn tránh bữa ăn, em gái này lại nhảy vào đúng lúc mình đang ăn cơm, không biết lát nữa về có bị sét đánh cho sun… tóc không nhỉ?”
Bảo Vy gật gật đầu nói:
“Có thể lắm đấy, này, thử tưởng tượng xem, nếu như cái tổ quạ kia mà bị đánh trúng thì không biết sẽ biến thành dạng gì nhỉ?”
Kim Ngân bị bọn nó nói cho tức đỏ mặt, ngực không ngừng phập phồng, cô ta quát lên:
“Lên, bọn mày, lên cho tao, đánh chết hai con nhỏ kia cho tao!”
Đám con gái đứng phía dưới thấy vậy liền xông lên. Bảo Vy cười hỏi nó:
“Cậu có giỏi đánh nhau không?”
Nó co một chân lên, giang hai tay ra nói:
“Tớ chỉ giỏi múa ba lê thôi!”
Bảo Vy nháy mắt với nó:
“Rồi nào, đây sẽ là một sự kết hợp độc đáo đấy!”
Lúc này một đứa con gái lao về phía nó, nó nhanh nhẹn nhảy về phía sau vài bước, thả lỏng cơ thể, và, với hai cú lộn nhào đẹp mắt, gót chân nó đập mạnh vào đầu đứa con gái kia khiến cô ta đau đớn lùi lại. Bên phía Bảo Vy, cô nàng vận dụng hết những kĩ năng đánh đấm của mình, đánh cho đám con gái nằm bò hết trên mặt đất. Cô nàng giơ thẳng chân đạp mạnh vào bụng của một đứa, khiến nó bay thẳng đi ngã nhào lên người Kim Ngân đứng ở một góc. Nó chống tay vào cạnh bàn, lộn người một cái liền đứng thẳng người ở trên mặt bàn. Nó đang đứng trong tư thế tạo hình của một cái cây, nghiêng đầu nhìn một đám con gái đứng ở dưới, nhẹ nhàng nói:
“Biết gì không? Tôi, đã từng là quán quân đại hội võ thuật toàn thành phố đấy!”
Nói xong câu đó, nó duỗi thẳng chân, và với tư thế múa ba lê trong động tác xoay vòng, nó xoay một lần 17 vòng, đạp ngã hết đám con gái đang đứng xung quanh bàn. Huyền Anh tròn mắt nhìn nó, trầm trồ:
“Tuyệt quá!”
Thiên Trang giơ ra một ngón tay, nói:
“Very good!”
Nó mỉm cười, bắt chước theo cung cách của một vũ công ba lê, cúi chào một cái thật duyên dáng rồi nhảy xuống khỏi mặt bàn. Ở một góc căn- tin, có bốn chàng trai đang ngồi quan sát hết mọi việc. Nhật Phong ngưỡng mộ nhìn nó:
“Cô ấy thật tuyệt vời! Sao có thể trong lúc đánh nhau mà vẫn giữ nguyên được những tư thế đẹp tuyệt như vậy chứ?”
Xong, cậu ta lại tiếp tục bình phẩm:
“Còn cả con nhỏ điên nữa, cô ta đánh đấm cũng giỏi đấy chứ. Nhìn xem, động tác tay rất dứt khoát và có lực!”
Nhật Phong cứ liên tục thao thao nói một mình, giống như một bình luận viên của trận đấu võ thuật vậy. Ánh mắt hắn chăm chú dõi theo từng động tác, cử chỉ của nó, hắn vuốt cằm, bên môi vẽ lên nụ cười nghiền ngẫm, lẩm bẩm:
“Một cô gái thú vị đây!”
Anh Quân thoáng nghe được hắn lẩm bẩm nói thầm, cậu hỏi:
“Này, không phải cậu lại nghĩ ra cái trò quái quỷ gì đó nữa đấy chứ?”
Hắn quay đầu nhìn cậu, cười nói;
“Yên tâm, không động đến “người thương” của cậu đâu. Tớ chỉ muốn chơi đùa một chút với cô gái thú vị kia thôi!”
Quân không nói nữa, cậu lại quay đầu, tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của người kia. Quốc Lâm từ đầu vẫn không nói gì, ánh mắt của cậu cũng giống hắn, cùng nhìn về phía một người. Nhưng có lẽ cậu không biết, cũng đang có một ánh mắt khác chăm chú nhìn mình, khi thấy cậu nhìn nó, trong ánh mắt ấy thoáng chút mất mát cùng buồn bã, lại lặng lẽ rời đi.
Đám Kim Ngân bị bọn nó tẩn cho ra trò, liền hốt hoảng kéo nhau chạy khỏi căn- tin. Từ chiếc loa treo trên cửa, một hồi tiếng chuông vang lên, làm chấn động tinh thần của những con người còn đang ở trong căn- tin. Cả bốn đứa nó cùng hốt hoảng kêu lên:
“Là chuông báo giờ. Chết cha, đến giờ đi ngủ rồi!”
Thế là đứa nào đứa nấy liền vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn- tin. Đám hắn cũng chẳng khá hơn, vừa nghe tiếng chuông là nháo nhào lên. Trong kí túc xá có quy định về giờ giấc rõ ràng. Vào buổi sáng sẽ có hai hồi chuông báo. Hồi chuông đầu tiên là chuông báo thức, và hồi chuông thứ hai là hồi chuông tập hợp để tập thể dục nhịp điệu buổi sáng. Còn vào buổi tối sẽ có ba hồi chuông. Hồi chuông đầu tiên là chuông báo giờ, gần giống như lệnh triệu tập, tất cả học sinh đều phải quay lại kí túc xá ngay sau hồi chuông thứ nhất và trước hồi chuông thứ hai. Sau 10 phút là hồi chuông thứ hai, đếm ngược 10 giây và đóng cổng kí túc xá, nếu ai không về kịp sẽ phải ngủ ở bên ngoài. Hồi chuông thứ ba vừa vang lên sau hồi chuông thứ hai 10 phút, tất cả các phòng đều phải tắt điện và học sinh phải leo lên giường ngủ ngay. Ở mỗi tầng đều có một giám thị, sẽ đi kiểm tra từng phòng một xem có đủ học sinh chưa, nếu học sinh nào thiếu thì học sinh đó sẽ phải chịu một hình phạt vào sáng hôm sau. Lúc này hồi chuông thứ nhất đã vang lên được 3 phút 15 giây, bọn nó đã chạy đến hành lang khu nhà hiệu bộ và bọn hắn mới chỉ vừa ra khỏi căn- tin. Đứa nào đứa nấy thở hồng hộc, chạy vội chạy vàng để kịp giờ. Bảo Vy vừa chạy vừa thở vừa nói:
“Nếu bọn mình không về kịp lúc này, sẽ phải chịu phạt vào sáng ngày mai đấy!”
Thiên Trang thở hồng hộc, hỏi:
“Hình phạt là gì vậy? Hôm nay tớ quên chưa xem lịch.”
Hình phạt vào mỗi tuần đều được ghi trên lịch để bàn của học sinh ở kí túc xá, mỗi người đều có một cuốn. Huyền Anh đáp:
“Dọn dẹp thư viện, cho cá ăn, quét dọn sân trước, nhặt rác tại bãi cỏ và tu sửa toàn bộ hội trường.”
Thiên Trang tái mặt hỏi lại:
“Cậu nói hội trường và thư viện á? Không thể nào!”
Nó vừa chạy cấp tốc vừa hỏi:
“Vậy là sao?”
Bảo Vy nhăn mặt nói:
“Cậu không biết đó thôi, thư viện và hội trường là hai nơi rộng nhất ở đây, chúng rất nhiều bụi, và nếu chúng ta bị phạt, thì chúng ta sẽ phải dùng chổi và khăn lau để làm sạch sàn nhà, hơn mấy nghìn chiếc ghế, thậm chí phải dùng tay để giặt sạch những tấm rèm cửa.”
Cái mặt nó thộn hẳn ra. Không ngờ hình phạt tại nơi này lại có thể khắc nghiệt đến như vậy. Huyền Anh bực mình lẩm bẩm:
“Ước gì mình biết được lối đi của đường hầm bí mật thì tốt quá rồi!”
Nó tròn mắt hỏi:
“Đường hầm?”
Bảo Vy gật đầu:
“Đúng vậy, là đường hầm, có một lối đi tắt có thể dẫn về kí túc xá nhanh nhất, nhưng khổ cái là chẳng ai trong bọn mình biết đường cả!”
Thiên Trang nhìn đồng hồ nói:
“Hết 7 phút rồi, nhanh lên mọi người ơi!”
Bọn nó ngoặt gấp ở chỗ rẽ và lao nhanh trên hành lang khu thư viện. Lát sau, ở vùng sáng, nó nhìn thấy cánh cổng kí túc xá đang mở và cô giám thị với vẻ mặt cau có đang nhịp nhịp chân đứng bên cạnh. Hai phút trôi qua, bọn nó bước vào khu hành lang kí túc xá. Đứa nào đứa nấy thở hồng hộc, chạy vội chạy vàng muốn tuột cả dép. Một phút đã hết, bắt đầu đếm ngược. 10, 9,… bọn nó còn cách cánh cửa năm mét… 8, 7,… chỉ còn ba mét… 6, 5, 4,… hai mét… 3...2…1. Cánh cửa đóng ầm lại sau lưng nó. Bọn nó vừa thoát nạn một cách ngoạn mục. Ở giây thứ 7 Bảo Vy cùng Huyền Anh chạy té khói vào trước, giây thứ 5 Thiên Trang cũng qua, và trước khi giây thứ ba kết thúc, nó nhảy chồm người về phía cánh cửa, phóng người qua khung sắt đang khép lại và đáp đánh uỵch lên người ba đứa bạn. Hồi chuông thứ hai bắt đầu vang lên. Với thể lực đã cạn kiệt sau màn chạy maraton 2500 mét dọc theo hành lang, bọn nó lê lết lên những bậc thang, tiếp tục công việc leo ba tầng lầu và trở về phòng. Bọn hắn lúc này cũng đã về phòng sau khi đã phải trèo qua hàng rào cao năm mét, chạy tắt qua hoa viên vắng tanh và tông phải bác bảo vệ say rượu trực ca đêm, sau đó là một cuộc rượt đuổi ngoạn mục tưởng chừng như không có hồi kết nếu như không phải hắn phát hiện thấy gờ tường nhô ra từ khung cửa sổ tầng một của khu kí túc và cả đám trèo lên, treo lủng lẳng ở trên đó đợi đến khi ông bảo vệ đi khỏi. Bọn hắn đã phải men theo gờ đá nhô ra dài ngắn khác nhau giống như những bậc thang để lên tầng 4 khu kí túc, sau đó là trèo qua hết ban công này đến ban công khác để về phòng mình và vào phòng bằng đường cửa sổ. Hành xử y như những tên trộm thực thụ. Lúc này cả bốn người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nằm vật ra giường thở hốc như trâu bò, quần áo còn chưa kịp thay thì hồi chuông thứ hai vang lên khiến cả bọn thót tim. Dư chấn của vụ trèo tường vừa rồi khiến bọn hắn vẫn chưa hết kinh hoàng. Hắn nhìn bàn chân chỉ còn một chiếc giày và đôi tất đã bị rách đầu để lộ ra mấy ngón chân ngoe nguẩy, điệu bộ ngơ ngác nhìn sang mấy thằng bạn, nói:
“Bọn mày ơi, tao mất giày rồi!”
Anh Quân vừa thở vừa bực mình gắt:
“Nhà mày có cả một tủ giày còn gì, mất có mỗi chiếc mà cũng phải kêu ca là sao?”
Nhật Phong xoa xoa tay, hỏi:
“Không biết nếu như đám fan của bọn mình phát hiện ra chúng ta đã băng qua ban công phòng họ vào lúc nửa đêm thì họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Ba thằng kia không đáp. Quốc Lâm nằm vật ra giường, cảm thán:
“Xong rồi, sau hôm nay có lẽ tao sẽ đi đăng kí đóng “Spider Man” bọn mày ạ!”
Cả ba người kia cũng nằm vật ra, đồng thanh:
“Mày nói đúng!”
Hắn vừa lim dim vừa lẩm bẩm:
“Tao sẽ là “Super Man”!”
Anh Quân cũng nói:
“Đẳng cấp súp- pờ men! The handsome súp- pờ men!”
“Ờ…”
Bên phía bọn nó, sau khi leo hai tầng lầu, cả bọn ngồi hết xuống hành lang, vật vã thở. Bảo Vy ngó chằm chằm cái đồng hồ, mệt mỏi nói:
“Hết năm phút rồi! Chỉ còn một tầng nữa thôi, cố lên đi anh em ơi!”
Bọn nó lại đứng dậy, tiếp tục hành trình leo cầu thang gian khổ. Vừa vào đến phòng, cả bốn đứa đã đổ ầm ầm xuống sàn đất, cũng may sàn nhà trải thảm nhung mịn, chứ không là u đầu cả đám. Vừa lúc hết 10 phút, hồi chuông thứ ba lại vang lên, cả bốn đứa nó đều không nhúc nhích, nằm dài hết một lượt dưới đất. Cô giám thị vừa mở cửa phòng bọn nó, nhìn thấy cảnh tượng này liền lắc đầu, tặc lưỡi:
“Chậc, lũ trẻ thời nay thật đúng là…”
Cô lại tắt điện, rồi đóng cửa phòng lại, đi sang phòng khác kiểm tra. Một đêm dài nhanh chóng trôi qua, buổi sáng nó thức giấc đầu tiên, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. Mới có sáu giờ sáng, bảy giờ thì hồi chuông đầu tiên mới vang lên. Nó lồm cồm bò dậy, mở cửa đi ra ban công đứng. Buổi sáng mùa thu, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng dịu dàng phủ lên người nó một tầng vàng dịu. Không khí trong lành đem theo thoang thoảng một chút hương hoa nhẹ nhàng. Bỗng nhiên khi nó đang đắm chìm trong buổi sáng tinh khiết mùa thu, từ trên đầu nó vọng xuống một giọng nói:
“Cậu dậy sớm nhỉ?”
Nó ngửa đầu nhìn lên. Cách nhau một tầng lầu, một người không sợ chết đang nhoài cả nửa thân người ra khỏi lan can nhìn xuống nó ở phía dưới. Thật sự nó không biết là ai đã tạo ra ngôi trường này, nhưng nó cảm thấy thật là một sự trùng hợp kì lạ khi hai căn phòng 69 và 96 lại nằm song song với nhau từ lầu ba và lầu bốn. Và cái kẻ đang nhìn xuống nó từ trên cao kia, chính là vị Hoàng tử số một của trường, Hoàng Khải Minh. Nó nheo mắt cho đỡ chói, nhìn hắn hỏi:
“Này, cậu không sợ bị ngã lộn cổ xuống dưới hả?”
Hắn cười sáng láng, đáp:
“Ồ, không sao. Tôi có học khinh công, có ngã xuống cũng không chết được!”
Nó cau mày nói:
“Ồ, khinh công kiểu gì, làm thử tôi xem coi nào!”
Hăn cười lưu manh nói:
“Rất tiếc là không được, tôi đã từng thề là chỉ thực hiện khinh công cho bạn gái của tôi mà thôi. Nếu cậu đã muốn xem, hay là làm bạn gái của tôi đi!”
Nó nhăn mặt hỏi:
“ Nếu vậy thì hẳn là đã có rất nhiều người được chiêm ngưỡng cú khinh công của cậu nhỉ?”
Hắn ngạc nhiên hỏi:
“Sao cậu lại nói vậy zạ?”
Nó dửng dưng đáp:
“Mặc dù tôi không biết thực hư thế nào, nhưng xét theo góc độ và sự hiểu biết của tôi về cái gọi là Hoàng tử trường học thì, chắc chắn bạn gái của cậu có rất nhiều!”
Hắn gãi đầu cười đáp:
“Làm gì có đến thế đâu?”
Nó hỏi vọng ngược lên:
“Ê này, tôi nghe nói cậu là hoàng tử băng giá, còn cả hôm ở căn- tin nữa, biểu hiện của cậu giống như cơ mặt của cậu có vấn đề, nhưng theo những gì mà tôi quan sát gần đây thì, có vẻ cậu không lạnh lùng như lời đồn nhỉ?”
Hắn tự tin đáp vọng xuống:
“Cậu biết không, từ lúc chuyển lên trường này tôi mới phải lạnh lùng như vậy, nhưng hồi còn học trung học cơ sở tôi từng được mệnh danh là anh chàng kẹo ngọt đấy!”
Nó không nhịn được phì cười, nói:
“Nhìn cái mặt cậu như cục băng ý, vậy mà cũng được gọi là anh chàng kẹo ngọt ư?”
Hắn hét vọng xuống:
“Này, đừng có cười, tôi không có nói đùa đâu. Người ta bảo rằng tôi là anh chàng kẹo ngọt đáng yêu nhất mà họ từng gặp đấy!”
Nó vẫn cười không ngừng. Không hiểu sao mặt hắn đột nhiên nóng lên. Cảnh tượng này không may bị nó nhìn thấy, nó vội vàng hét lên:
“Đứng im, đứng im, cậu đứng im đấy, đừng nhúc nhích!”
Và trong vẻ ngạc nhiên cùng ngơ ngác của hắn, nó rút điện thoại ra, chụp liền mấy bức ảnh, xong xuôi, nó mở ra xem lại, vừa thao tác vừa cười nhăn nhở. Hắn tò mò hỏi nó:
“Này, cậu chụp gì vậy?”
Nó giơ cái máy điện thoại lên, cười híp mắt nói:
“Nhìn xem, tôi sẽ đăng cái này lên facebook của trường, chắc chắn sẽ rất nhiều like và bình luận đấy!”
Hắn cố gắng mở to mắt nhìn vào mấy bức ảnh, thì nhận ra đứa con trai mặt ngu ngu ở chính diện bức ảnh chính là hắn. Nó vung vẩy cái máy trong tay, nhe răng cười:
“Vậy nhá, tôi đi vào trước đây!”
Hắn vội vội vàng vàng gọi với theo:
“Này, cậu không thể làm vậy. Trịnh Thiên Ngọc, tôi nói cậu có nghe thấy không hả?”
Không có tiếng đáp lại, từ dưới tầng vọng lên điệu cười ghê rợn của nó:
“Ô hô hô hô, ố hô hô hô hô….”
“NÀY!!!!!!!!!!!!!!”
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
63 chương
54 chương
11 chương
30 chương
52 chương
13 chương