Mất Trí Nhớ Đừng Quậy
Chương 39
<img alt="" src="https://static./chapter-image/mat-tri-nho-dung-quay/0.jpg" data-pagespeed-url-hash=768668452 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Vũ Vạn cười hì hì vây quanh tỷ tỷ của mình: "Chị coi nè, là Nhị Bính gọi đó, hiếm lắm tên đó mới rảnh."
Vũ Nghi liếc đệ đệ: "Gần đây Chung Nghi Bân người ta đã bắt đầu tiến vào hạng mục đất đai lớn của Thịnh Thế rồi đó, em coi lại mình thử đi. Chị kêu em chơi với cậu ta, không phải là để em học cách cậu ta chơi đùa thế nào, mà là để em có cái nhân mạch Chung gia này."
"Em biết mà, em biết mà!" Vũ Vạn nghe tới mức lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi, hắn xách di động ví tiền bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi cho Chu Tử Mông, "Tin tốt đây, tối nay Chung Nhị Bính hẹn mọi người tới sân Đỉnh núi Pháo hoa, 8h."
Chung Nghi Bân sắp xếp xong chuyện của công ty liền chạy về Chung gia một chuyến.
Mẹ Chung đã không đi làm mấy chục năm nay, bà chỉ ở nhà làm một bà chủ nhà toàn chức. Lúc chiều thường hẹn mấy khuê mật tới nhà uống trà. Đây là vòng giao tiếp của các phu nhân thượng lưu ở thủ đô, cũng rất quan trọng.
Bất quá hai ngày nay mẹ Chung không có tâm tình gì cả, bà không hẹn bạn mà tự ngồi ở trong sân uống trà. Nghe được tiếng xe, mẹ Chung ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao chói lóa. Cả cái nhà này, chỉ có con trai nhỏ mới chạy kiểu xe như vậy, nhất thời bà cao hứng đứng dậy.
"Nhanh, nhị thiếu gia đã về rồi, đi lấy nước ngọt với bánh cua thằng bé thích tới đây." Mẹ Chung cao hứng đứng dậy đón con trai.
<img alt="" src="https://static./chapter-image/mat-tri-nho-dung-quay/b%C3%A1nh%20cua.png" data-pagespeed-url-hash=1469041408 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Chung Nghi Bân xuống xe, đi về phía người mẹ vốn đã quen thuộc nhưng ngày càng trở nên xa lạ của mình.
"Đừng gấp, kì này con về nhà có chút chuyện muốn hỏi." Chung Nghi Bân ngồi xuống ghế dài, "Chuyện của Sở Khâm, rốt cuộc là mẹ đã tham gia vào bao nhiêu?"
Mẹ Chung chậm rãi siết chặt nắm tay: "Con cũng hoài nghi là mẹ làm?"
"Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện tình cảm đâu mẹ.” Chung Nghi Bân lẳng lặng nhìn bà, chỉ vào chỗ mình bị gậy đánh, "Bác sĩ nói, nếu dùng thêm chút lực nữa, có thể con đã biến thành một thằng đần luôn rồi. Mấy người đó không chỉ định hủy hoại Sở Khâm, còn có thể muốn mạng của con, mẹ không hề đau lòng cho con chút nào hay sao?"
Sau mỗi một câu nói của Chung Nghi Bân, sắc mặt của mẹ Chung liền trắng thêm một chút.
"Mẹ có từng nghĩ tới, nếu như mấy người kia muốn hại con thì sao? Mẹ tiết lộ hành tung của con, bọn họ hoàn toàn có thể trực tiếp đâm chết con ở trên đường..."
"Phi phi phi, không cho nói chết!" Mẹ Chung vội vội vàng vàng chặn lời anh lại, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhịn không được khóc lên.
Ném trang sức và nước hoa Chu Tử Mông tặng tới ra sau xe, Chung Nghi Bân lạnh mặt, nói mấy chuyện của Chu Tử Mông từ đầu đến cuối cho mẹ Chung nghe qua một lần.
Lúc đó anh thẳng thắn với người nhà, có thể là sợ ba làm chuyện bất lợi với Sở Khâm, chết sống không chịu nói đối tượng là ai, chỉ nói mình thích đàn ông thôi. Chuyện này liền dẫn đến mẹ Chung sốt ruột con trai, tìm bạn bè của Chung Nghi Bân hỏi thăm, trong quá trình nghe ngóng liền nghe tới chỗ của Chu Tử Mông. Qua lời kể của Chu Tử Mông, Sở Khâm là một tiểu nhân dựa vào lên giường để có được địa vị, cố ý bẻ cong Chung Nghi Bân.
"Ừm, phu nhân, cho phép tôi quấy rầy một chút, làm sao bà biết, trước đây con con bà thích nữ nhân vậy?" Không biết Dave nhô ra từ nơi nào, y tò mò hỏi, bên cạnh có một phiên dịch viên đang nơm nớp lo sợ.
Phiên dịch viên này là sinh viên Dave tìm được từ học viện ngoại ngữ, bởi vì tiện nghi nên đã bao cả tuần, lúc nào cũng đi theo y, phiên dịch toàn bộ mấy chuyện y muốn nghe. Vốn phiên dịch viên này đã chảy mồ hôi đầy trán, đã vậy còn bị Chung Nghi Bân nhìn với ánh mắt lạnh như băng, hận không thể học được thuật độn thổ biến mất ngay lập tức.
Hay thật, làm phiên dịch cho một người nước ngoài, không ngờ lại được nghe một tuồng kịch của nhà giàu, thậm chí có dính dáng đến cả MC Sở Khâm đại danh đỉnh đỉnh, đã vậy còn là đại bí mật có một chân với nam nhân kinh thiên động địa như vậy nữa chứ.
"Lúc nó học cấp 2, đã từng thích một cô bé nha." Mẹ Chung nói rất chắc chắn.
"Cô bé nào chứ?" Chung Nghi Bân cau mày.
"Chính là cô bé tên Athena đó." Mẹ Chung nói rất chắc chắn, khi đó bọn nhỏ đều có chút tiểu tâm tư, bà rất tò mò, hỏi con trai thử xem có thích cô bé nào không. Chung Nghi Bân be bé do dự một lát, sau đó nói thích Athena.
Chung Nghi Bân: "..." Quyết đoán đứng dậy, rời khỏi Chung gia.
Màn đêm buông xuống, trên núi nằm ở ngoại ô thành phố là một mảnh yên tĩnh. Đây là một ngọn núi nhỏ ở thành bắc, thông với quốc lộ, trên đỉnh núi có một cái sân lớn bằng gỗ, tên là sân Pháo hoa. Mỗi lần lễ tết, trong thành phố sẽ bắn pháo hoa, đứng ở trên sân Pháo hoa có thể ngắm cảnh đó, tầm nhìn đặc biệt tốt.
Có thương nhân thông minh bao cả khu này, mở một nhà hàng bên cạnh sân Pháo hoa làm chỗ dừng chân, giải trí, ăn uống, rất nhiều người trẻ tuổi đều thích chỗ này.
Hẹn nhau 8h, Chu Tử Mông đã quen đến trễ nửa tiếng. Làm một mỹ nữ, ung dung tới chậm mới có thể trở thành tiêu điểm của mọi người được.
Lần trước đến công ty tìm Chung Nghi Bân, tặng cà vạt là giả, thăm dò xem anh có biết chuyện ả dẫn paparazi tới không mới là thật. Chung Nghi Bân nổi nóng với ả, hiển nhiên là anh đã biết, cộng với hai tuần nay không có tìm bọn họ đi chơi, chuyện này khiến ả cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Hôm nay biết được Chung Nghi Bân mời bọn họ, ả không chút nghĩ ngợi liền đi đến đây.
Nhất định đêm nay phải nắm chặt cơ hội, làm lành với Chung Nghi Bân. Không thôi, cái chuyện bắt cóc Sở Khâm...
"Két ——" Đột nhiên đằng trước xuất hiện ánh sáng lóa mắt, hình như có xe tải đang lao tới, đường trên núi vô cùng hẹp, Chu Tử Mông không nhìn rõ đường, đành phải đạp thắng né qua một bên. Chờ đến khi ả dừng xe hẳn lại, chiếc xe tải kia cũng dừng theo, trong xe có ba người bước xuống, tiến tới với khí thế hung hăng, vây quanh lấy ả.
Xe của Chu Tử Mông là xe thể thao mui trần, ả còn chưa kịp kêu thành tiếng thì tráng hán đứng cạnh cửa xe đã dùng tay xách ả lên, bịt miệng ném vào thùng sau của xe tải. Thùng sau là loại thùng đựng hàng kín mít, trên đỉnh có treo một bóng đèn huỳnh quang lờ mờ.
"Mấy người là ai? Muốn làm gì?" Chu Tử Mông sợ hãi, thét lên lùi về phía sau.
"Cô không biết bọn tôi là ai à? Không phải một tháng trước còn sai bọn tôi bắt cóc Sở Khâm sao?" Người cầm đầu lớn tiếng nói.
"Không phải mấy người đều ở trong tù hết rồi sao?" Chu Tử Mông thét chói tai, đột nhiên lại ngậm miệng lại. Bọn bắt cóc này cũng không phải do ả liên lạc, mà là tên La Nguyên ngu ngốc kia liên lạc, cho dù bọn chúng từng nghe qua giọng của ả, cũng không có khả năng biết ả là ai được.
"Ha ha, cô không cần quản bọn tôi là ai." Người bịt mặt lấy một sợi dây ra, trói tay chân của ả lại, lấy điện thoại của ả ra đập nát, lấy dầu bôi trơn và bao cao su từ trong bao tải ra, "Có người trả tiền, ngày đó cô yêu cầu chúng tôi đối xử với Sở Khâm thế nào, chúng tôi liền đối xử với cô thế ấy."
Nói xong rồi, hai người phía sau cũng cười hề hề tiến tới, muốn sờ lên mặt của Chu Tử Mông.
"Đừng đụng vào tôi! Là La Nguyên kêu mấy người hiếp Sở Khâm, tôi chưa hề nói gì cả! Tôi không biết gì hết, mấy người muốn tiền, tôi sẽ cho mấy người!" Chu Tử Mông bị dọa sợ choáng váng, cũng không còn đầu óc để tự hỏi rốt cuộc mấy người này là ai, do ai phái tới, hiện tại ả chỉ cảm thấy sợ hãi và hối hận. Đúng là không nên tin cái tên La Nguyên ngu ngốc kia, làm chuyện gì cũng thất bại cả.
"La Nguyên là ai?" Người cầm đầu nghe được trọng điểm, ngồi xổm xuống nắm lấy cằm của Chu Tử Mông. Chu Tử Mông sửng sốt một chút, đầu óc bắt đầu chuyển động, mấy người này, hình như đến đây để hỏi rõ vụ án, chẳng lẽ là do Sở Khâm tìm tới sao?
"Không muốn nói thì chúng ta quay xong rồi hỏi tiếp thôi!" Người phía sau nói với giọng rất vô lại, cười bắt đầu cởi dây nịt ra, một người khác cầm máy quay lên.
"Con trai La Đại Hải, cháu ngoại của lão tổng Dụ Hoa.” Chu Tử Mông khóc lên, "Chuyện này đều do hắn ta bày kế, mấy người cứ đi tìm hắn đi."
"Ầm ——" Cửa của thùng xe tải được mở ra, ngoài xe là Chung Nghi Bân đang đứng với vẻ mặt âm trầm, phía sau anh là Vũ Vạn, Bạch Thành, Quý Dao và Vũ Thiên Thiên với vẻ mặt khiếp sợ.
"Nhị thiếu." Mấy người bịt mặt trên xe tải nhảy xuống, đưa một cái máy ghi âm cho Chung Nghi Bân.
"Chung Nghi Bân, là cậu!" Chu Tử Mông sững sờ nói, sau đó thét chói tai chạy xuống định đá anh, lại bị hai tráng hán cản lại.
"Là tôi." Chung Nghi Bân cất máy ghi âm vào trong túi, nhìn Chu Tử Mông bằng đôi mắt lạnh như băng, "Tôi không kêu bọn họ đánh gãy xương sườn của cô, đã là cạn tình cạn nghĩa rồi."
Vũ Vạn nỗ lực tiến lên khuyên vài câu: "Ừm... Nhị Bính, có phải là có gì hiểu lầm rồi không..." Kỳ thực, có phải hiểu lầm hay không ban nãy bọn họ đã nghe được rất rõ ràng rồi.
"Chu Tử Mông, cô thật độc ác." Vũ Thiên Thiên đẩy ca ca của mình ra, chuyện này còn gì để khuyên nữa đâu, nếu cô mà là Chung Nghi Bân, cô đã sớm đi tới xé nát mặt Chu Tử Mông ra rồi. Hôm nay, Chung Nghi Bân chỉ bắt chước lại tình cảnh hôm đó, hù dọa ả một chút, nhưng chuyện Sở Khâm đã trải qua, lại chính là bị bắt cóc thật thật sự sự đó.
"Nhị Bính, bọn tôi..." Bạch Thành không biết nên nói gì cho phải, cái hôm gặp chuyện không may, bọn họ đã ở cùng một chỗ với Chu Tử Mông, đoạn thời gian trước có cảnh sát đến điều tra, bọn họ còn làm chứng cho Chu Tử Mông ngoại phạm nữa.
"Giải tán đi, chuyện hôm nay, không cho phép bất cứ ai nói ra ngoài." Quý Dao mặt không thay đổi đi tới, nói với mấy người ở chỗ này.
Chung Nghi Bân không thèm để ý tới bọn họ nữa, ở phía sau, Chung Lâu chạy chiếc xe thể thao của anh từ đỉnh núi xuống. Ba người giả làm bọn bắt cóc kia đều lên xe tải, nghênh ngang chạy đi cái một vèo.
Ngồi vào ghế phụ lái của xe thể thao, anh chậm rãi giơ tay lên một cái, Chung Nghi Bân không nhìn tới đám phát tiểu kia nữa. Xe thể thao lao ra ngoài, biến mất trên đường.
Lúc về tới nhà đã khuya lắm rồi, phòng khách vẫn sáng đèn, một mình Sở Khâm rút ở trên ghế sô pha xem TV.
"Sao còn chưa ngủ nữa?" Chung Nghi Bân đổi dép, ném áo khoác xuống, đi tới sờ sờ mặt của Sở Khâm.
Sở Khâm há miệng, cắn vào đầu ngón tay của Chung Nghi Bân: "Chờ anh đó."
Hàm răng cắn vào đầu ngón tay, đầu lưỡi ấm áp xẹt qua, mang đến một trận ngứa ngáy, Chung Nghi Bân chỉ cảm thấy, thoáng cái cảm giác ngứa ngáy đã truyền từ đầu ngón tay đến đầu quả tim mất rồi. Nếu như vứt bỏ ràng buộc trong quá khứ để đổi lấy sự ấm áp và yên bình như hiện tại, như vậy tất cả, đều là đáng giá.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
48 chương
43 chương
52 chương
8 chương