Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!

Chương 71 : Ngoại truyện 2: Con rể xấu gặp được cha mẹ vợ (2)

Dương Dương một mình ở trong toilet càng nghĩ càng tức giận bất bình, có cha mẹ như bọn họ sao? Cũng không nghĩ xem ai mới là con ruột bọn họ nữa! Lúc này Phan Thừa Hi chui vào theo, đẩy đẩy người cô, cô tức giận đẩy hắn: "Cút sang một bên, đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ" "Ghen tị?" Hắn cố ý hà hơi bên tai cô, khiến cho cô ngứa ngáy khó chịu. "Mắc mớ gì tới anh?" "Chuyện này tự nhiên không liên quan tới anh, nhưng mà đêm nay anh còn muốn tính sổ với em!" "Mặt trắng nhỏ đáng chết! Anh. . .". Cô hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng. Câu anh XXX của Dương Dương còn chưa kịp xuất khẩu, Dương thị vừa vặn đi tới liền thấy một màn này, có thể nghĩ, Dương thị khiếp sợ a, lại có thể tưởng tượng ra, Dương Dương sẽ chết thảm nhiều lắm. "Dương Dương! Con đang làm cái gì hả?! Có đứa con gái như con sao? Nhìn con bây giờ còn ra thể thống gì nữa, cứ như một mụ đàn bà chanh chua vậy, truyền ra ngoài người ta còn tưởng nhà chúng ta không có gia giáo! Vẫn còn trừng hả, còn không thả tay xuống cho mẹ!" Trong lòng Dương Dương uất nghẹn, rất là uất ức, rất là không phục, nhưng cô không thể đối nghịch với Dương thị, thứ nhất Dương thị là mẹ cô, cô không thể mắng càng không thể đánh bà, có đánh thì cũng chỉ có mình bị đánh; thứ hai so với công lực của Dương thị, cô vẫn chỉ là một con chim non mới ra đời, chim non mà muốn so đấu với lão yêu ư? Đó là không biết lượng sức, ngại mệnh quá dài! Trái với biểu tình buồn bực của Dương Dương, người nào đó trông thật vui vẻ, ngay cả mắt cũng híp tịt cả lại, vui tươi hớn hở ôm lấy vai Dương thị nói: "Bác gái, kỳ thực Dương Dương bình thường cô ấy cũng rất dịu dàng, chính là mỗi tháng lại có mấy ngày rất nóng nảy, việc nhà hay gì đó cháu đều không dám để cô ấy làm, chỉ là cô ấy cũng có lúc mắng người, lại còn đá người ta, như thế cũng thật khiến người ta có chút khó khăn" "Cái gì, Nó đánh cháu? Đánh chỗ nào? Xuất thủ có nặng hay không? Còn đau không? Con rể tương lai đáng thương của bác, cái đứa con gái không nên thân của bác lại dám khi dễ cháu, trách không được gầy như vậy, bóp ra cũng không được hai cân thịt, thì ra là cả ngày bị người ta khi dễ. . ." "Không có chuyện gì cả đâu bác gái, cháu còn có thể chịu được". Mặt trắng nhỏ khoe mẽ nói. Dương Dương phát lạnh nhìn hai người bọn họ diễn trò bên cạnh, cô sắp phát điên rồi phát điên, cầm lấy một cái bàn chải đánh răng, cho rằng lợi khí đè vào cổ mặt trắng nhỏ: "Tiểu dạng, anh có thể giả bộ thương cảm hơn một chút được không!" "Dương Dương, con không phải muốn phản sao? Con nếu dám làm tổn thương con rể bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không để yên cho con đâu!" "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ thế? !" Cô giậm chân, cào tường. Dương thị tựa hồ lúc này mới ý thức được cô mới là con ruột của bà, trên mặt hiện lên vẻ tự trách, ách, đại khái chỉ 3s sau, hai tay mở ra, rất xin lỗi: "Không sai, con là ruột của mẹ, nhưng mà mẹ cũng đã nhìn gương mặt tròn trĩnh này của con hai mươi bốn năm, 24 năm đó, con gái à, là ai cũng sẽ mệt mỏi về thị giác, cho nên mẹ mới không còn cảm tình gì với con, đây cũng là chuyện không có biện pháp, con hãy nén bi thương, đương nhiên con có thể chọn tiếp tục chống án, nhưng mà mẹ kiến nghị con nên đi phẫu thuật thẩm mỹ mới khá hơn được chút đó" Tiếp đấy lại chuyển sang mặt trắng nhỏ, mặt cười như hoa cúc, lời lẽ dịu dàng đến chảy cả nước (Dương ba kháng nghị: Bà vợ này cả đời còn chưa từng nói như thế với tôi! Dương thị: Kháng nghị vô hiệu! Bác bỏ): "Con rể bảo bối, chúng ta tới phòng khách uống nước ăn hoa quả đi, đừng chấp nhặt với nó nữa làm gì, nó tới thời kì mãn kinh ấy mà, lần sau mà nó còn dám đánh cháu đá cháu, cháu chỉ cần nói với bác gái, xem bác gái thu thập nó thế nào, đối phó với tiểu tính tình này của Dương Dương thì phải hận, tuyệt, gian, đợi cơm nước xong, bác gái sẽ dạy cháu mấy chiêu. . ." Mẹ mới tới kỳ mãn kinh, cả nhà hai người đều tới kỳ mãn kinh! Dương Dương ở sau lưng bọn họ cào tường, sai, vậy không phải bản thân cũng đem vào nguyền rủa sao? A a a. . . Đừng cản cô, cô muốn giết người cô muốn giết người! Phan Thừa Hi cảm giác phía sau truyền tới hàn ý và sát ý mãnh liệt, rùng mình một cái, Dương thị cho là hắn lạnh, vội vàng gọi Dương ba chí bật điều hòa lên cao nhất. Cô ở trong toilet một hồi lâu mới ra ngoài, sau khi ra ngoài dĩ nhiên có thể ăn cơm, cô không khỏi phiền muộn lần thứ hai, trước kia cô về nhà vô số lần, trừ lễ mừng năm mới ra, không có lần nào được ăn bữa cơm thịnh soạn như vậy, từ rất lâu mẹ cô đã coi ba với cô thành động vật hoang dại nuôi thả, tâm tình tốt thì cho đồ ăn, tâm tình không tốt thì cơm cũng đừng hòng! Rất nhiều lần cô và ba chỉ có thể ngâm Khang sư phụ ăn! Nhìn bây giờ xem, quả thực vượt qua cả đãi ngộ của Từ Hi thái hậu, còn mãn hán toàn tịch nữa! "Nào nào nào, con rể tương lại, gắp thức ăn gắp thức ăn, ăn nhiều một chút, cứ coi như đang ở nhà, sau khi ăn xong bác gái sẽ nấu súp cho cháu ăn bồi bổ thân thể". Dương thị nói xong còn không quên phi đao cắm thẳng vào ngực Dương Dương, xem con biến con rể tương lai thành ra thế này, xem mẹ phi chết con, không phi chết không được! Sau đó làm bộ kinh ngạc: "Dương Dương sao con còn sững ra như thế? Không ăn cơm hả, không ăn thì dẹp đi, nào, con rể tương lai, nếm thử món "Khương Thông Kê" (không biết món này) này, đây chính là chuyên môn của bác, nào, ăn nhiều đi" Khương thông kê! Dương Dương cơ linh, chạy nhanh tới, đáng tiếc đã muộn! Đập bàn, hai cái chân đã bị bỏ vào trong bát mặt trắng nhỏ. "Em muốn ăn hả?". Cảm giác được ánh mắt "Như mê như say" của cô, hắn lặng lẽ qua bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. Cô liên tục gật đầu, đáng thương nhìn hắn, mong muốn Phan đại nhân có thể thi ân chia cho cô một nửa. Phan Thừa Hi phong tình vạn chủng cười, cầm lấy một cái đùi gà, đảo qua trước mặt cố, Dương Dương vội vã cầm chén đi đón, thế nhưng cái chân kia lại bay qua khu vực của cô, dừng lại rồi không rơi xuống mà rơi vào trong bát cha cô: "Bác trai, bác ăn cái đùi gà này đi". Sau đó lại gắp một cái đùi gà khác đặt vào bát Dương thị, "Bác gái, cái này bác ăn đi, cháu ăn cánh gà là đủ rồi" "Hảo hảo hảo, lão Dương a, chúng ta thực sự là quá may mắn, đứa con rể này thật đúng là có lòng đó . .". "Con rể tương lai" trực tiếp tăng lên thành "Con rể", khuôn mặt như cây hoa cúc của Dương thị cũng thăng cấp thành hoa hướng dương, muốn rực rỡ bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Hừ, Dương Dương hừ lạnh, mặt trắng nhỏ trắng trợn thông đồng với người cầm quyền, hành vi dựa thế, vuốt mông ngựa cô cực kỳ xem thường! Quay đầu lại thấy Dương Dương tức giận đến mức như con thỏ trắng bé nhỏ trừng to mắt tức giận, Phan Thừa Hi cười "dịu dàng", Dương Dương toàn thân nổi da gà, chỉ thấy chiếc đũa của hắn đưa về phía mâm, cầm lên thứ gì đó huyết nhục mơ hồ đặt vào bát cô, dịu dàng nói: "Dương Dương, em cũng ăn nhiều đi" Dương ba cũng hài lòng liên tiếp gật đầu, con rể này rất không tồi đâu, quan tâm lão nhân, lại chăm sóc con gái, Dương Dương gả cho người như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc! Hừ, coi như anh có chút lương tâm, Dương Dương gắp miếng thịt lên định ăn, thế nhưng càng nhìn càng thấy không hợp, miếng thịt này thế nào lại trông giống như bộ vị nào đó? Lại nhìn thêm lần nữa, a. . . Cô muốn giết người, mặt trắng nhỏ chết tiệt này lại dám gắp phao câu cho cô ăn! Dương Dương muốn đặt cái phao câu lại, thế nhưng Dương thị đã phát hiện, đưa tới ánh mắt uy hiếp, tiểu dạng, con dám không ăn đi thử xem, xem mẹ thu thập con thế nào! Dương Dương nhìn lại, mẹ à, mẹ nói cho con biết đi, cha mẹ ruột con ở đâu, con lập tức đi tìm bọn họ. Dương thị tái ném trở lại, con ăn thì mẹ sẽ nói cho con biết. Chuyện cho tới bây giờ, Dương Dương chỉ có thể rưng rưng ăn cái phao câu đầu tiên trong đời người, thuận tiện nguyền rủa mặt trắng nhỏ mấy vạn lần trong lòng, sau khi ăn xong, rưng rưng lần thứ hai nhìn Dương thị, có thể nói được rồi chứ mẹ? Này, này, này. . . Dương thị từ đó không giao lưu bằng mắt với cô nữa, cả buổi tối không thấy bà, Dương Dương hai mắt đẫm lệ lưng tròng, không nói gì hỏi trời xanh. Sau khi ăn cơm tối xong, Dương thị và Dương ba lôi kéo Phan Thừa Hi hỏi han, bao nhiêu tuổi, trong nhà có bao nhiêu anh em, ba mẹ làm gì, dù sao chính là phương thức tra hỏi ba đời, chỉ kém hỏi tổ tông người ta vào đời Thanh làm cái gì thôi. Dương Dương xanh mặt liều mạng nhét hoa quả vào miệng, muốn che giấu đi cái cảm giác vừa nãy ăn phao câu gà, thế nhưng nhìn vẻ mặt gian nhân đắc ý của mặt trắng nhỏ, nàng lại muốn cào tường. Ăn hoa quả xong, cô đi tắm, sau khi tắm xong thì không dậy nổi nữa, nằm ở trên giường xem phim Hàn, mặt trắng nhỏ không biết lúc nào đi vào, ở sau lưng ôm cô hôn loạn, cô giận không chỗ phát tiết. "Anh là cái tên mặt trắng nhỏ đáng ghét không có lương tâm, dâm tặc, buông tay! Đừng có đụng vào em!" Hắn không buông! Chính là ôm chặt lấy cô, cọ cọ lung tung trên người cô, hơi thở phả ra bên cạnh: "Dương Dương, em không phải bởi vì mẹ em tốt với anh mà ghen đấy chứ?" Dương Dương tức giận nói: "Anh là mặt trắng nhỏ đáng ghét không có óc, còn dám nói, em sẽ không để yên cho anh!". Dương Dương xoay người, cưỡi lên người hắn, quyền đấm cước đá, hơn nữa còn xé, đập, cắn, chà đạp một trận. Phan Thừa Hi la oai oái, Dương Dương giết người a, bác gái, Dương Dương muốn giết cháu này. Cô khẩn trương nhào tới, gắt gao chặn miệng hắn lại, "Anh dám gọi mẹ em đến, hôm nay em liền hi sinh "tình dục" sau này của mình, biến anh thành công công!" Hắn cười yêu nghiệt, hôn lòng bàn tay cô, khiến cô chỉ có thể thả tay ra, hắn lại thuận thế đặt cô bên dưới, trêu chọc nói: "Em bỏ được anh sao?" "Này, ở nhà em anh không được táy máy tay chân". Cô né tránh hắn "Tập kích" . "Nói, em có bỏ được hay không? Hử. . . ?". Hắn kéo dài âm cuối, dây dưa không ngừng. "Được rồi được rồi, Phan quan nhân, thiếp sai rồi, sai rồi, thiếp khẩu thị tâm phi, thiếp không cam lòng mà cũng không nỡ bỏ ngài, ngài tha thiếp đi, để mẹ thiếp thấy là hai chúng ta sẽ bị nhốt trong chuồng heo đấy keng, keng keng keng. . . Coong!". Dương Dương tùy tiện hát hí kịch. Hắn cười đến ngửa tới ngửa lui, ở trên giường hừ hừ lăn qua lăn lại, sau đó lại cọ cọ, ôm hôn cô thật lâu, sau đó nhẹ nhàng bóp mũi cô nói: "Cho dù bị nhốt chuồng heo quan nhân ta cũng nguyện ý, tiểu nương tử nàng không trốn thoát được đâu, lần đầu tiên gặp quan nhân ta đã chọn trúng tiểu nương tử nàng, kiếp này thề phải lấy được tiểu nương tử nàng về nhà" Nói rồi miệng liền vươn tới, cô trốn, hắn liền theo sát, đôi môi ấy như mật ngọt, luyến tiếc buông ra, là hắn có biện pháp, nhiều lần hôn cô đến đầu óc choáng váng, ngay cả việc báo thù đều quên hết. Ở nhà ở một buổi tối, chiều hôm sau bọn họ liền trở về, bởi vì còn phải đi làm nên không thể ở lại lâu hơn, hành động con rể gặp mặt cha mẹ vợ này, toàn gia Dương gia đều hết sức hài lòng (ngoại trừ Dương Dương, không ai để ý ý nghĩ của cô, cho nên mọi người trực tiếp bỏ qua), mà Phan Thừa Hi cũng cực kỳ thoả mãn, đạt được mục đích hai nước trao đổi hữu hảo, hoàn toàn thu phục được ba mẹ vợ tương lai, toàn quốc sắp thống nhất. Dương Dương cảm thấy thập phần biệt khuất, thập phần khó chịu, thập phần muốn đánh người! Trước khi lên xe, mẹ cô còn cố ý kéo cô tới một góc dạy bảo. "Con gái à, về sau đừng bảo người làm mẹ này không có nhắc nhở con, chỉ với cái dáng vẻ, tư thái, bề ngoài, đầu óc, giá cả thị trường, tuổi tác như con mà có thể có được người có khuôn mặt, vóc dáng đẹp trai lại có tiền, bản thân biết quan tâm săn sóc, không chỉ có nhà mà còn có xe như mặt trắng nhỏ, con phải biết quý trọng đấy, cãi nhau ầm ĩ có thể, nhưng mà huyên náo quá mức thì cũng đừng nên". Mẹ cô một hơi giảng giải không dừng lại, sau đó hít một hớp khí, tiếp tục: "Ngược lại cậu ấy với con là dư dả, con phối với cậu ấy còn kém cả mảng lớn, có thể tìm tới người như vậy, con nên sớm tới miếu nguyệt lão cảm tạ, con cóc ỷ lại vào thiên nga, con còn muốn thế nào? Cậu ấy không ghét bỏ con là đủ rồi. Còn nữa, sau này con đừng có đánh con rể của mẹ, bằng không mẹ không để yên cho con đâu" "Mẹ à, cha mẹ ruột của con rốt cuộc là ai?!" Dương Dương nhịn không được hỏi. Dương thị đặc biệt khinh thường cô, liếc cô một cái, "Mắt mù rồi sao? Mẹ con chính đang đứng sờ sờ trước mặt đây này?" Cô cười ngất, nổ tung, lên xe. Dương Dương lúc lên xe thì điện thoại reo lên, vừa nhìn, có tin tức, mẹ cô: Cho dù thực sự không nhịn được muốn đánh, vậy cũng đừng đánh mặt, đánh chỗ mẹ không thấy là được. Dương Dương quát to một tiếng, tắt máy.