: Ở chung I Cúp điện thoại, cô có hơi buồn, nhớ lại mới không lâu trước đây, căn nhà này còn náo nhiệt đến vậy, nhớ những ngày cô và Lý Ninh cãi nhau vui đùa ầm ĩ, trong lòng lại cảm khái vô hạn. Hôm qua cô có gọi cho Xa Minh Vũ, anh ta nói tình huống của Ninh vẫn vậy, không chuyển biến gì cả, nhưng ít ra cũng không có xấu đi, anh ta có một người bạn đang liên hệ với một vị bác sĩ rất có tiếng ở Mỹ, có thể nhờ ông ta giúp Lý Ninh. Nói đến đây thì hai người cũng không còn biết nói gì nữa, sau đó xuất hiện một khoảng trầm lặng, cô thở dài, nói lời tạm biệt rồi cúp máy. Ôm lấy cái gối ôm mà Lý Ninh thích nhất, cảm giác cô ấy dường như còn chưa đi, tựa hồ chỉ một lúc sau cô ấy sẽ trở về, đúng lúc này thì chuông cửa vang lên, cô vội vã chạy ra, "Ninh, cậu về..." Nhìn rồi mới biết mình ấm đầu, Ninh sao có thể xuất hiện ở đây? Đứng trước cửa là một phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, tới khi cô thấy rõ dáng dấp cô ta, sắc mặt không khỏi thay đổi... Chân trước người phụ nữ vừa đi thì chân sau mặt trắng nhỏ đã tới. "Em có khách à?" "Ừ, một người hàng xóm trước đây lúc ở quê ấy mà". Ánh mắt cô có chút trốn tránh. "Đồ đạc đâu rồi?". Thực ra hắn đã sớm chú ý tới, nhìn cô nhưng không nói ra nghi ngờ trong lòng, mỗi người đều có việc riêng tư của mình, mỗi người đều cần không gian của mình, cho dù là anh chị em ruột với nhau cũng như thế, hắn cũng không phải một người chuyên chế, cô ấy không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi, chỉ là... Chỉ là có chút tò mò thái độ cô ấy thôi. "Ở trong phòng". Lấy điện thoại ra chiếu sáng, hai người mò mẫm đi vào phòng. "Để anh, việc nặng phải để đàn ông làm" Mặt trắng nhỏ vẫn là rất có phong độ. Cô hé miệng cười, cũng không từ chối hắn, việc này đích xác nên do đàn ông làm. Hắn đi ở phía trước, cô theo phía sau, dáng người mặt trắng nhỏ cũng tính là cao, cỡ khoảng 1m8, chân dài vai rộng, cơ bắp không tính là rất to lớn, nhưng lại mạnh mẽ khỏe đẹp, cũng không phải kiểu trí thức yếu đuối, tỉ lệ vóc dáng cực kỳ hoàn mỹ, bình thường nhìn hắn mặc gì cũng đã rất đẹp rồi, trời sanh là cái móc áo! Thấy vậy, cô nuốt nước miếng, trước còn có chút lo lắng hắn ăn mình, giờ mà cứ tiếp tục nhìn vậy, e là khả năng cô ăn tươi hắn sẽ lớn hơn đi? Do chuyên tâm nhìn chằm chằm mông mặt trắng nhỏ, hơn nữa trong phòng rất tối, chân không biết giẫm vào cái gì mà lảo đảo, cả người chuẩn bị hôn đất. "A... Tiểu Bạch..." Phan Thừa Hi nghe được tiếng vang lập tức quay lại thì đã thấy một bóng đen bổ nhào về mình, tiếp theo thì "bịch", hai người cùng ngã xuống đất, chỉ là cô ở trên mà hắn thì ở dưới làm đệm lưng. "Tiểu Bạch, anh không sao chứ?" Cô dường như nghe được tiếng hừ của hắn, đụng vào cái gì rồi? Người bên dưới không nhúc nhích lại hừ một tiếng nữa, cô lúc này mới phát giác là không ổn, đang muốn đứng lên lại sẩy chân, tràng diện càng thêm hỗn loạn, lần này người bên dưới không có kêu rên nữa mà là trực tiếp hít một hơi lãnh khí. Í, kỳ quái, sao trong phòng cô lại có đèn pin? Lại còn ở trong túi áo, sao kỳ vậy? Cô nhớ là không có để đèn pin trong túi áo mà, cô túm lấy xoay xoay, lại nghe mặt trắng nhỏ "Ư" một tiếng, có hơi giống như tiếng rên. "Dương Dương, không được, trên tay em là tiểu đệ đệ của anh" Giọng mặt trắng nhỏ nghe có chút đè nén, có chút khàn khàn, có chút tính cảm. Nghe vậy, cô lập tức như bị thiên lôi đánh trúng, lông tóc cả người dựng đứng, đầu tiên trở mình buông "đèn pin" ra, sau đó lăn sang bên cạnh, "Em... Em không phải cố ý" Cô thật sự không phải cố ý, mặc dù là trong bóng tối, nhưng mặt cô vẫn nóng bừng lên, cô sao có thể đần đến vậy, còn tưởng đèn pin nữa! Nhưng... Nhưng... Nhưng sao "cái đó" của đàn ông lại lớn vậy! Không phải nói là tiểu đệ đệ sao? Vừa rồi cô đụng phải không phải tiểu đệ đệ, rõ ràng là đại đệ đệ mà! "Dương Dương, em không sao chứ?" Sau một lát, hắn mới bò lên, mở lời hỏi. "Không... Không có sao". Không có sao mới là lạ! Cô vẫn cảm thấy rất quẫn, nào có người còn liên tục xoay xoay thế, không phải là lấy tay giúp hắn tự an ủi ư? Càng nghĩ càng 囧, tai theo đó cũng nóng lên, quá mất mặt rồi! Nếu bị mấy người Mộc Mộc biết chẳng phải là sẽ cười đau bụng sao, nhưng cái này cũng không thể trách cô a, cô vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nào đã chân thực chạm qua vật kia của đàn ông đâu! Phan Thừa Hi khẽ nở nụ cười, bò dậy ngồi gần bên cạnh cô, khoát một tay lên vai cô, "Snoopy nhà ta đang xấu hổ sao?" "Đáng ghét..." Một tay cô đẩy tay hắn, mặt lại chôn sau vào trong ngực hắn. Hắn cười ha ha, vuốt ve mái tóc cô, trêu chọc nói, "Không có gì không có gì, không cần phải xấu hổ, dù gì sớm muộn cũng phải đụng tới thôi, hôm nay coi như là trả trước đi, có lẽ phải gọi là thử nghiệm trước thì thích hợp hơn nhỉ?" "Đăng đồ lãng tử!" Cô ngẩng đầu, bàn tay trắng giơ lên véo tay hắn, lập tức nghe thấy một tràng tiếng oa oa. "Ui dza, mẹ yêu của con, đau..." Hắn học theo mấy tú bà trong kịch cổ trang kêu ré lên. Cô "phốc" tiếng nở nụ cười, buông lỗ tai hắn ra, ngón tay chỉ vào trán hắn, "Nếu có lần sau, coi chừng lão nương tịnh cung giúp anh để luyện tập Quỳ Hoa Bảo Điển đấy!" "Vâng, tiểu nhân không dám". Miệng nói không dám nhưng tay vẫn rất to gan, dời đến eo cô, dùng sức một cái ôm cô vào lòng. "Dương Dương..." "Ừm?". Hai người cứ ngồi dưới đất như vậy, ánh đèn xa xa chiếu xuyên qua cửa sổ, gió lay động màn che vang lên như những tiếng cười khúc khích. "Sau này chúng ta cũng yêu thương lẫn nhau như vậy được không?". Giọng hắn thật thấp, rất êm dịu, giờ phút này nghe có phần cảm tính. "Không biết dơ! Ai tương thân tương ái với anh?" Cô nhíu mũi, trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, giống như có một dòng nước ấm chảy xuôi trong người, đó chính là cảm giác hạnh phúc ư, nghĩ vậy, miệng cô khẽ nhếch lên.