Mắt Trái

Chương 61

Diệu Diệu ngủ một mạch đến 11 giờ trưa hôm sau mới tỉnh, vừa mở mắt đã thấy toàn thân mềm nhũn. “Aii…” Cô vươn vai ngồi dậy, cả cơ thể như muốn tan ra. Xem ra nguyên khí của cô bị tổn hại khá nghiêm trọng, tuy rằng hôm qua bị Con Nhóc nhập vào không lâu lắm. Trong phòng dường như nơi nóng. Diệu Diệu ngẫm nghĩ một chút, nếu trong nhà có quỷ thì làm sao lại thấy nóng? Điều này có nghĩa là hai con quỷ con đó đã bị mẹ cô mang đi, chỉ là cô không biết liệu Con Nhóc có thể bay về đây nữa không. “Tỉnh?” Diệu Diệu vừa đặt chân xuống sàn đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng. Cô không cần quay đầu cũng biết người đó là ai. “Bạch Lập Nhân, sao anh lại ở đây?” Không phải là muốn chăm sóc cô nên hôm qua ngủ ở sô pha chứ?! Diệu Diệu nhìn về phía đầu giường, trông thấy vòng tay hắc diệu thạch thì ngẩn người. Mọi chuyện diễn ra tối hôm qua một lần nữa hiện lại trong đầu cô, vừa chân thực lại vừa mơ hồ. May mà Con Nhóc tạm thời sẽ không nhập vào người cô nữa, cũng phải, Con Nhóc không phải là một con quỷ thông minh, bằng không nó đã sớm khống chế ba hồn năm vía còn lại của cô từ lâu rồi. Như vậy nó có thể thay thế cô, lấy tên Diệu Diệu để tiếp tục sống ở thế giới này. Cô không biết, có phải Tiết Khiêm Quân muốn đẩy cô đến kết cục đó hay không? Trong thoáng chốc, Diệu Diệu cảm thấy dường như mình không thực sự hiểu rõ anh. Nếu Tiết Khiêm Quân là người tàn nhẫn thì anh đã có thể nghĩ cách, trực tiếp mời đại sư đến diệt hồn phách của Con Nhóc. Nhưng đằng này anh lại để con bé nhập vào chậu lan dạ hương, sau đó tặng cho cô, hoàn thành tâm nguyện của nó là trở lại bên người Bạch Lập Nhân. Cô không biết mình nên định nghĩa anh là người thế nào, chỉ có thể khẳng định, anh không thích cô như biểu hiện bên ngoài. Tiết Khiêm Quân không phải người xử trí theo cảm tính, đây là kết quả cô có thể quan sát được. “Mẹ cô gọi điện, nói trước 11 giờ thì không cần đánh thức cô.” Bạch Lập Nhân không trả lời câu hỏi kia của cô. Diệu Diệu đứng lên, vừa mới bước được một bước đã lảo đảo, suýt chút thì ngã sấp xuống. Bạch Lập Nhân vừa kịp đỡ lấy cô, nhưng chỉ khoác tay lên bả vai để chắc chắn cô không bị gì, sau khi xác định thì lập tức buông lỏng. Diệu Diệu có thể cảm giác được bệnh trạng của bản thân ngày một rõ ràng. Quả nhiên, một cọng cỏ không thể đè chết lạc đà, nhưng rất nhiều cỏ, thì chưa chắc. May mà còn kịp dừng cương trước bờ vực. “Mẹ cô nói, sau khi tỉnh lại khoảng một hai tiếng, cơ thể yếu đến mức không xuống giường được, nhưng bà ấy bảo tôi giúp cô.” Bạch Lập Nhân mặt nhăn mày nhíu. Diệu Diệu lại nằm lên giường, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy. “Cô nói đi, giúp cô kiểu gì?” Tuy anh có thể cảm giác được đây không phải chuyện tốt, nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, anh cũng không nỡ. Mẹ nói Bạch Lập Nhân có thể giúp cô? Diệu Diệu lập tức lĩnh ngộ, không có gì ‘bổ dưỡng’ hơn một ngụm dương khí được. “Ý mẹ tôi là, tôi vừa mới tỉnh lại chắc chắn sẽ đói bụng, cần phải ăn cái gì đó cho hồi sức, anh gọi thức ăn hộ tôi đi.” Diệu Diệu miễn cưỡng nở nụ cười. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ hy sinh cái tôi mà “hút” một chút, dù gì cũng không có gì quý hơn sức khỏe. Nhưng từ khi biết Bạch Lập Nhân có khả năng thích cô, cô lại không thể “thẳng thắn” hành động như vậy. “Thật sao?” Bạch Lập Nhân hoài nghi nhưng vẫn móc đi động gọi cho quán ăn ở dưới nhà, bảo họ mang hai phần gà rán và cô ca lên. Trong lúc chờ thức ăn, Diệu Diệu không nhịn được, hỏi: “Bạch Lập Nhân, anh không sao chứ?” Có vì chuyện của em gái mà đau lòng?