Mắt Trái

Chương 40

Diệu Diệu gần đây vẻ mặt phấn chấn, không lúc nào là không cười, gương mặt như được phủ thêm một lớp mật khiến cô càng thêm quyến rũ. Bạch Lập Nhân sau khi xuống lầu lấy văn kiện, khi đi lên lại ôm theo một bó hoa. “Cừa hàng hoa đưa đến.” Anh đem bó hoa bách hợp to đùng đặt trước mặt Diệu Diệu. Thực sự xứng đáng với cái tên ‘hoa bách hợp’, chỉ cần gom một đống hoa bện lại rồi xịt vào đấy vô số loại nước hoa rẻ tiền là thành mùi, mũi anh muốn nổi dị ứng rồi! “Cảm ơn.” Diệu Diệu nở nụ cười câu hồn đoạt phách với anh. “Thư kí Liêu, chú ý chút, đừng gây ảnh hưởng nơi công sở! Nếu mà gây đồn đãi linh tinh thì cẩn thận tôi phạt đấy!” Bạch Lập Nhân bày ra bộ dạng uy nghiêm, nghiêm túc cảnh cáo. “Vâng.” Diệu Diệu vẫn không khép miệng được, cô có thể nhìn được đường tình duyên rộng mở của bản thân, tâm tình thật tốt, ây da, không thèm so đo với anh ta. Anh bước đến trước cửa phòng làm việc thì dừng chân lại. “Đừng có sốt sắng gả mình ra ngoài sớm quá làm gì, thận trọng một chút!” Tự giải quyết cho tốt vào! Cùng một gã đàn ông, bị lừa một lần là đủ rồi, để bị lừa nhiều lần quả thật quá buồn cười! Những lời này anh lấy tư cách bạn bè mà nhắc nhở cô. “Vâng.” Trước giờ cô vẫn nhận sai kiểu này, vào tai trái lại ra tai phải. Sau khi từ Vũ Hán trở về, Liêu Diệu Trăn có gì đó là lạ. Thấy thái độ cho có lệ của cô, anh đột nhiên cảm thấy tức giận. Anh đanh mặt lại, xoay người ra ban công. Thấy quỷ khó chịu kia đi chỗ khác, Diệu Diệu khoái trá ngồi xuống. “Hắt xì!” Cô vội vàng lấy khăn tay che mũi lại, cũng bị loại mùi nước hoa nồng nặc làm ngứa mũi. Chưa kịp xem thiệp thì cô có điện thoại. “Chuyện gì vậy?” Cô quả thật sợ gây ảnh hưởng đên người khác nên ôm lấy điện thoại, nhẹ giọng hỏi. “Cửa hàng bán hoa.” Bên kia di động truyền đến giọng nói vô cùng dịu dàng. “Không cần gửi nữa, sếp mắng rồi, bị anh hại chết rồi.” Rõ ràng là những lời oán giận nhưng khóe môi cô nhịn không được hơi cong lên. Đây là vị ngọt của tình yêu. “Anh ta không thích tôi tặng hoa?” Qua di động, Tiết Khiêm Quân cúi đầu che lại tiếng cười. Cô còn lâu mới để ý chuyện Bạch Lập Nhân thích hay khó chịu, dù gì cũng không liên quan gì đến cô, nếu có thì cùng lắm chỉ trừ bớt tiền thường mà thôi. Hôm kia anh tặng hoa diên vỹ, hôm qua là hoa hướng dương, hôm nay tặng… có hơi tục. Tiết Khiêm Quân liên tục tặng hoa trong ba ngày, cô sợ khiến anh lãng phí thời gian cũng như lãng phí tiền bạc. Tuy rằng mấy cô nhóc trong công ty đều rất hâm mộ cô, khiến cô nổi chút lòng hư vinh nho nhỏ. “Làm sao đây, tôi mua một chậu lan dạ hương, chủ quán nói nếu chăm sóc kỹ càng sau này sẽ cho hoa màu tím. Tôi và chủ quán đã tốn rất nhiều công sức để chăm sóc thân củ, nó cũng chuẩn bị ra hoa, vừa cắt ngọn rồi, đang chuẩn bị tặng cho em, vậy mà…” Tâm trạng Tiết Khiêm Quân có vẻ cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Có một lần cô nói cô thích hoa màu tím, anh nhớ rất kỹ. “A, lan dạ hương?” Diệu Diệu kinh ngạc, vậy… Hoa bách hợp là… Cô vội vàng rút tấm thiệp trong bó hoa, vừa mở ra đã thấy: Diệu Diệu, thật sự yêu em, cho anh thêm một cơ hội đi! Đan thiểu quan. Trên đó còn hẹn cô ăn tối. Diệu Diệu lập tức nổi hết da gà da vịt. “Vậy đi, nếu giám đốc em không thích thì chúng ta hẹn nhau ăn cơm tối, tôi đem chậu la dạ hương này tặng cho em, tiện thể dạy em cách chăm sóc.” Tiện nữa thì thúc đẩy quan hệ luôn. “Khiêm Quân, em có chút chuyện cần phải xử lý, chúng ta hẹn nhau ngày mai được không?” Cô phục hồi tinh thần. “…Ừm được, có thể.” Mặc dù hơi ngoài ý, nhưng anh vẫn giữ nguyên phong độ dịu dàng trả lời. Cúp điện thoại, nụ cười của Diệu Diệu cứng lại. Ghét thật, cô muốn xử lý bông đào héo này của mình cho dứt điểm! Sau khi trở lại văn phòng, tâm trạng của Bạch Lập Nhân vẫn không yên. Nội tâm không hiểu sao cứ thấy hơi nôn nóng. Diệu Diệu được tặng hoa ba ngày liên tiếp, cả công ty không ai không biết. “Có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, thật sự có người đang theo đuổi Diệu Diệu, hơn nữa cô ấy còn rất vừa lòng với đối tượng này.” Xem cô ấy cười hệt như háo sắc, rất khả nghi. “Khả năng thứ hai, tất cả chỉ là tưởng tượng, ông cũng biết Diệu Diệu đã 26 tuổi, đã qua cái thời xinh đẹp như đóa hoa nở rộ của người con gái, bây giờ đã thành hoa cúc rồi, cô ấy đương nhiên phải sốt ruột.” Tiểu Vỹ đàm luận với anh: “Tôi đoán, đã loại trừ mọi loại suy đoán, cuối cùng kết luận: Có thể cô ấy đang cố tình biểu hiện như vậy để thử ông, xem xem với thái độ hiện tại của ông, còn có thể tiếp tục phát triển hay không.” Ai không nhịn được thì thua, thế thôi. Là vậy sao? Anh gần như không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, không biết thủ đoạn khi yêu của phụ nữ là thế nào. Điện thoại của anh từ nãy đến giờ vẫn reo không ngừng. Bạch Lập Nhân cầm lên thì thấy, lại là Đỗ San San. Kinh nghiệm yêu đương duy nhất của anh. “Chuyện gì?” Anh nghiêm mặt tiếp điện thoại. Đối phương hơi ngoài ý một chút, nhưng vẫn ngọt ngào đáp: “Anh Lập Nhân, cùng nhau ăn cơm tối đi.” “Tôi không có thời gian.” Phiền thật, đã kết thúc rồi, hiện tại còn dây dưa làm cái gì nữa? “Chúng ta đi Cocu đi, buổi tối chín giờ, phòng A17!” Đối phương làm như không nghe thấy lời anh, thông báo địa điểm xong thì lập tức ngắt điện thoại. Bạch Lập Nhân bị ngắt điện thoại đột ngột, không biết nói gì. Đỗ San San một chút cũng không thay đổi, nhưng người thay đổi lại là anh. Bất luận còn cảm giác hay không, anh đều không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa. Anh sẽ không đi. Tình yêu giống như một ngọn đuốc vậy, chỉ cần nó còn chút ánh lửa li ti thì không nên động đến nó, vì chỉ cần một giọt dầu thôi cũng đủ để xảy ra hỏa hoạn. Vì vậy, anh sẽ không cho Đỗ San San bất cứ cơ hội nào, cũng chưa bao giờ muốn động đến Liêu Diệu Trăn. Bảy giờ, anh tan tầm. Trong văn phòng sớm đã không còn một bóng người. Trước kia Liêu Diệu Trăn vì đi ké xe anh, nhất định sẽ ngồi chờ rồi cùng nhau tan tầm. Không hiểu sao anh cứ thấy thấp thỏm. Về nhà, tắm rửa xong xuôi. Chiếc điều khiển ti vi trong tay anh không biết đã được bấm đổi kênh bao nhiêu lần. Nhưng không có kênh nào thú vị. Ngay cả kênh kinh tế mà bình thường anh hay xem cũng khiến anh nhức đầu. Tám giờ, có lẽ anh nên nhắc nhở cái cô bên cạnh nhà tắm rửa sớm một chút, hôm nay anh hơi mệt, muốn đi ngủ sớm. Lần đầu tiên anh thử dùng tay gõ vào vách tường phòng sát vách. Gõ vài cái, im lặng. Mặt không chút thay đổi, anh trực tiếp mở cửa, đi ấn chuông nhà bên cạnh. “Đinh doong.” “Đinh doong.” “Đinh doong.” Không biết đã ấn bao lâu mà phòng trong vẫn im lặng, không có tiếng bước chân trong phòng, càng không có tiếng bước chân ra mở cửa. Không thể nào? Thật sự đi hẹn hò rồi?! Anh thừa nhận khi sáng anh có nhìn qua tấm thiếp tặng kèm, nhưng không phải cố ý nhìn lén, mà là khi nhận hoa thì thấy nó rơi ra, lúc anh nhặt lấy bỏ vào chỗ cũ thì vô tình nhìn thấy. Trừ mấy lời buồn nôn ghi trên đó, còn có: Quán cà phê Cocu, phòng A16. Cái cô này có phải bị viêm não không? Bị người ta chơi một vố đau vậy còn không chừa? Đáng đời cô xui xẻo! Bạch Lập Nhân tức giận đóng sầm cửa phòng. Buổi tối, tám giờ, Diệu Diệu quyết định đến chỗ hẹn. Đây không phải lần đầu tiên Đan Thiểu Quan hẹn cô, trên thực tế thì gần đây cứ cách vài ngày hắn lại nhắn cho cô hơn chục tin nhắn, trình độ quấy rối đã nâng lên một cảnh giới mới. “Em muốn ăn gì?” Diệu Diệu vừa đến, hai mắt Đan Thiểu Quan liền sáng rỡ lên, ân cần hỏi. “Tôi không đến đây để ăn cơm, mà là đến để nói rõ cho anh…” Cô còn chưa dứt lời, phục vụ đã bước đến để ghi order. “Gọi món trước đi, nhất định là em cũng chưa ăn tối, chắc đói bụng rồi hả.” Đan Thiểu Quan vội vàng vì cô gọi món. Cảnh này, lúc này, cô thật sự không biết nên nói cái gì. Đành phải mở miệng phân chia rạch ròi: “Vậy thế này đi, hôm nay chúng ta mỗi người 5-5.” Cô cũng không muốn phải mắc nợ người khác. Nhưng Đan Thiểu Quan chỉ mìm cười: “Diệu Diệu, anh không còn là tên sinh viên nghèo năm đó nữa, hiện tại tuy thu nhập của anh không cao, nhưng cũng có hơn mười, hai mươi vạn, em không cần vì anh mà tiết kiệm.” Diệu Diệu lúc nào cũng băn khoăn đến chuyện sợ làm hắn tự ái, lúc nào cũng biết ý, lại chăm sóc người khác rất tỉ mỉ, những điều đó hắn vẫn còn nhớ như in. Tuy bề ngoài của cô có thể khiến người khác hiểu lầm, nhưng ai tiếp xúc lâu ngày sẽ biết cô quả thật là một cô gái rất hiền lành tốt bụng. Thấy hắn nghĩ nhiều đến mức đấy, Diệu Diệu quả thật hết nói nổi. Đang định nói gì đó thì phục vụ lại bước đến. “Em uống gì? Cà phê sao?” Đan Thiểu Quan vội hỏi cô. “Không cần, nước lọc là được rồi.” Cô cười, nói với phục vụ. Phục vụ rót cho cô một cốc nước, vừa định đi thì Diệu Diệu gọi lại: “Phiền anh cho tôi một bình nước luôn nhé.” Tối nay, cho dù cho có phải nói đến miệng đắng lưỡi khô, thì cô cũng phải thuyết phục bông đào héo này hiểu rằng giữa hai người họ đã kết thúc rồi cho bằng được. “Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?” Phục vụ ra ra vào vào, từng món từng món được bày lên, nhưng không ngăn được quyết tâm của cô. “Tôi trước kia quả thật có yêu anh, nhưng đã bao lâu rồi, tôi gặp một người lại yêu một người, rất dễ động lòng cũng rất dễ bỏ cuộc.” Lòng của cô giống hệt như bề ngoài mình, dễ mềm lòng, mềm như ‘hoa’. Cô dễ mềm lòng như cảm giác tê tê truyền đến khi bị điện giật, cũng dễ bỏ cuộc như khi cảm giác tê tê ấy biến mất lúc rụt tay lại. “Năm ấy khi anh rời đi, tôi thật sự rất khó chấp nhận, nhưng sau này khi quen bạn trai mới, tôi rơi vào lưới tình rất nhanh, nhưng không bao lâu anh ta lại bắt cá hai tay, tôi đây ngay cả khóc cũng không khóc nổi.” Diệu Diệu đem chuyện cũ ra kể cho bằng hết: “Lúc lòng tôi chấp nhận học trưởng thì cũng chính là lúc tôi phát hiện ra bản thân mình đã buông tay anh lâu rồi.” Đau vì tình, dựa vào tình mà xoa dịu. Cô đối với mỗi đoạn tình cảm đều rất trân trọng, cô không phải là loại một lòng hai dạ, thích khiến người ta đau khổ. Nhưng, yêu, thất tình, lại yêu, rồi lại thất tình, cô cứ mãi luẩn quẩn trong cái vòng xoay đó. “Nếu tôi đối với anh còn chút chú ý gì đó, thì đó chính là chuyện anh nợ tôi một câu “xin lỗi”!” Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa rồi, nợ hay không nợ, cô đều không sao cả. Dù sao anh có thể là người đầu tiên nợ cô câu ‘xin lỗi’, nhưng không phải là người duy nhất. Có lẽ cô ngốc thật, nhưng tính thẳng thắn, cái tính thẳng như ruột ngựa của cô lại giúp cô không hay để bụng, chuyện gì đã qua cứ để nó qua đi. Nghe cô nói vậy, Đan Thiểu Quan đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. “Nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn không thể quên được em…” Nhưng không ngờ, hắn đã sớm bị người ta quên không sót thứ gì. “Anh ở Australia có lẽ quá cô độc, quen biết lại không nhiều nên mới nghĩ mình nhớ mãi không quên được tình cũ.” Diệu Diệu hỏi vặn lại: “Nếu đối với anh, tôi quan trọng như thế, năm đó sao anh có thể bỏ lại tôi mà đi?” “Không, Diệu Diệu, không phải vậy, anh xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội, nghe anh giải thích!” Đan Thiểu Quan kích động bước đến, y hệt như trong phim, quỳ một gối trước mặt Diệu Diệu. Diệu Diệu hoảng sợ.