Mắt Trái
Chương 106
Cô, cô, cô...
Cũng quá phóng túng đi...
Đầu óc Bạch Lập Nhân trống rỗng, nên khi phục hồi tinh thần mới phát hiện bản thân đã vô thức trả lời: "Được."
"Vậy, chúng ta bắt đầu?..." Diệu Diệu đấu tranh, lén liếc nhìn anh.
Vì vậy, anh đã hiểu ý.
Bạch Lập Nhân bắt đầu cởi quần áo, tay chân hơi run rẩy.
Nhưng anh biết, sự khẩn trương này hầu hết là do kích động mà thành.
Trước đây ba tháng, anh còn âm thầm ảo não vận khí của mình quá kém, tại sao phải làm cái gì mà dương nam, còn quyết tâm quen bạn gái, cũng đã nghĩ đến chuyện lên giường với người khác, thậm chí còn bức Liêu Diệu Trăn nói ra lời thật lòng, sự có ai ngờ rằng, cuối cùng mình lại đem phim cấp ba thành ngày ba bữa mà thưởng.
Nhưng, anh ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ, Liêu Diệu Trăn "gấp" như thế, "gấp" đến độ cấp lực như vậy!
"Sao anh lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ giết cha ấy để nhìn em?" Diệu Diệu không yên tâm hỏi.
Có sao?
Bạch Lập Nhân sờ sờ mặt mình: "Xin lỗi em, anh khẩn trương quá." Đến độ mặt mũi cứng ngắc luôn.
"Không sao." Cô lại chui vào ngực anh, chỉ là, lúc này anh đã cởi áo, lồng ngực trơn bóng như gương, giữa hai người không có lấy một tầng ngăn cách.
Tim cô đập thình thịch, chưa bắt đầu mà Diệu Diệu đã muốn xịt máu ngất ngay tại chỗ.
Ngoại trừ việc gần đây có xem qua "nghệ thuật người lớn" có sử dụng "đạo cụ", thì cô còn chưa hề nhìn thấy thân thể đàn ông bao giờ, càng miễn nói đến chuyện làm ra loại chuyện to gan như này.
Mấy lần quen bạn trai trước đây, không phải cô không muốn, mà là chưa kịp phát triển đến mức đó đã OVER rồi, cho nên, hiện tại có thể nhìn thấy trai đẹp hàng thật giá thật thế này, làm sao không khẩn trương cho được?
"Em cũng không biết... có thể không..." Diệu Diệu hơi muốn lùi bước.
Nghe vậy, Bạch Lập Nhân cắn răng: "Cố gắng một chút... là tốt rồi..."
Vừa trêu chọc anh xong đã muốn lùi bước, đây không phải là đang đùa giỡn người ta sao? Không được, anh không phải loại người dễ bắt nạt như vậy đâu!
Hơn nữa, đề nghị của cô đích thị là một phương pháp rất tốt!
Như thể sợ cô hối hận, Bạch Lập Nhân vội vàng ra lệnh: "Em, trước mắt cứ nhắm mắt lại đi."
Diệu Diệu lập tức ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, cô vội vàng quay gương mặt đang đỏ bừng sang một bên, nhắm mắt lại.
Quả nhiên bên tai lập tức nghe được tiếng quần áo rơi xuống đất.
"Có thể rồi." Bạch Lập Nhân bình tĩnh lên tiếng.
Khi Diệu Diệu mở mắt ra, anh đã nằm gọn trong chăn, hơn nữa còn cuốn chặt chăn trên người.
Miễn cưỡng lắm cô mới có thể nhìn thấy xương quai xanh cường tráng của anh.
Dưới lớp chăn kia, chắc hẳn là cơ thể trần như nhộng của Bạch Lập Nhân.
Chỉ là...
Diệu Diệu nhìn chằm chằm...
"Anh thế này..." Cuộn mình chẳng khác nào con dâu nhỏ mới về nhà chồng, làm sao bắt đầu đây?
Người đàn ông này, đúng thật vừa buồn cười, vừa đáng yêu.
Bạch Lập Nhân suy tư một chút, chứng thực quả thật độ khó rất cao, cố gắng lắm mới hé chăn ra một chút, sau đó vươn tay, nhanh chóng đắp chăn lên người cô luôn.
Diệu Diệu là một hồn phách không biết lạnh, cũng không biết nóng, nhưng khi anh đem chăn ôm lấy cô, sâu trong tâm hồn Diệu Diệu lại có thể cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng đang thổi đến một cách rõ ràng.
Cô có thể cảm nhận được, hai người đang dựa sát vào nhau.
Ở chung ba tháng, kết giao hai tháng, ngoại trừ việc thỉnh thoảng hôn nhau ra, bọn họ rất ít khi thân thiết, những hành động phát sinh khi hai người yêu nhau, đối với họ mà nói là cực kì xa xỉ.
Bây giờ...
Diệu Diệu học theo trong phim, bắt đầu cắn từ cổ anh đi xuống.
Cơ thể Bạch Lập Nhân cương cứng trong nháy mắt.
"Anh có cảm giác?" Diệu Diệu vừa mừng vừa sợ.
Chuyện này nên nói thế nào đây? Cảm giác hôn lên cổ anh vừa chân thật lại vừa như mộng ảo, giống như có thể cảm nhận, cũng giống như hư không.
Bạch Lập Nhân không thể dùng lời để miêu tả cảm giác này, chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu.
Anh sẽ không nói cho cô biết, cho dù bây giờ không có cảm xúc chân thật, anh vẫn sẽ gật đầu.
Thấy anh gật đầu, Diệu Diệu như được cổ vũ.
Cô cố nén cảm giác xấu hổ, tiếp tục ra sức hôn anh.
Hấp, hấp, hấp, tựa như bình thường cô đang uống nước.
"Ư..." Bạch Lập Nhân bỗng mất tự nhiên nuốt cổ họng.
Cái này, anh có thể cảm nhận được rõ ràng, tựa như con bướm đang nhảy múa trước cổ, trước ngực anh.
Diệu Diệu không có kinh nghiệm, lung tung học theo phim, tưởng tượng ra tiếng trống xốc lại tinh thần, tiếp tục cắn loạn xạ.
Hôn đến bả vai Bạch Lập Nhân thì cô dừng lại.
Nơi đó, mơ hồ vẫn còn dấu vết màu xanh.
Nhưng chỉ còn lại hình ảnh mơ hồ, không hề có ánh mắt sinh động, không hề có con rồng hung dữ nào cả.
Nó không thể nào gây tổn hại đến cô được nữa.
Diệu Diệu hôn lên bả vai anh, không hiểu sao lại thấy khóe mắt cay cay.
Chị Lưu trong văn phòng từng đi xăm chân mày, sau khi xăm về còn la oai oái nói trán trũng đến độ hai tháng không dám ra ngoài gặp người.
Hiện tại, anh đi xóa hình xăm lớn như vậy, chắc là rất đau?
Diệu Diệu nghĩ, cả đời này chắc chắn cô sẽ nhớ rõ, từng có một người đàn ông, vì cô mà khiến cả bả vai máu thịt mơ hồ gần một tháng.
"Diệu Diệu, đừng..." Cảm nhận được bả vai hơi ngứa, Bạch Lập Nhân cau mày, mở mắt ra, quả nhiên cả người cô đang dựa vào người anh.
Anh sợ vết thương đó làm cô bị thương.
Nhưng, Diệu Diệu lại ôm anh, nhẹ nhàng mơn trớn nơi đó mãi không rời.
Anh cúi đầu thì thấy cả người Diệu Diệu gần như đang cưỡi lên người anh.
Trời ạ, loại tư thế này...
Nhận thức này khiến máu của toàn thân đều vọt đến bộ phần nào đó.
Bộ phận kia lập tức đứng thẳng.
Cả người Bạch Lập Nhân đều vô cùng mất tự nhiên, mất tự nhiên đến độ muốn đẩy cô ra, nhưng, anh lưu luyến.
"Em..."
"Anh..."
Hai người đồng loạt mở miệng, sau đó đồng loạt im bặt.
Ổ chăn càng lúc càng nóng, cơ thể Bạch Lập Nhân càng lúc càng hồng, hệt như đang ở trong lò lửa, trong thoáng chốc, Diệu Diệu cũng có thể cảm nhận được.
Hai người ai nấy đều cứng đờ, anh không biết nên làm cái gì, cô cũng vậy.
"Muốn, tiếp, tiếp tục sao?" Diệu Diệu nuốt nuốt cổ họng.
Trong tivi, có hai loại động tác đơn giản nhất, nếu không phải đàn ông ngồi xuống, thì cô quỳ.
Loại tư thế này, rất vũ nhục.
Nhưng, hiện tại cô chọn một tư thế rất bình thường mà, tại sao thoạt nhìn cô như quỷ háo sắc thế? Như thể đang đi chà đạp xử nam vậy?
Thực oan ức, kỳ thật cô cũng là người không có kinh nghiệm có được không?!
"Tiếp... tiếp tục..." Bạch Lập Nhân khẽ cắn môi, đồng thời bộ phận nào đó càng trở nên cứng rắn hơn.
Dục vọng cuồn cuộn trong cơ thể khiến anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Bạn gái anh chỉ là một hồn phách, nếu, nếu cô là người, anh nhất định sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Anh muốn cô, muốn cô!
Diệu Diệu cũng khẽ cắn môi.
Cô nhớ rõ, khi phát hiện bản thân có thể điều khiển vật, mình hưng phấn biết bao nhiêu.
Cô nhớ rõ, khi cố gắng hết sức giúp anh bôi thuốc thành công, tâm trạng mình sung sướng đến nhường nào.
Cô không muốn để một mình anh cố gắng, cô cũng muốn san sẻ bớt gánh nặng cho anh.
Cô biết, tình cảm của mình đối với Bạch Lập Nhân, so với thích, còn hơn một bậc.
Diệu Diệu tiếp tục trúc trắc hôn anh, từ ngực trượt xuống dưới, cảm giác được sự cứng ngắc của anh, cảm giác được nỗi khẩn trương của chính mình.
Đến khi hôn xuống rốn...
"Em, em đến đâu rồi?" Bạch Lập Nhân vì quá khẩn trương nên hai bàn tay nắm chặt đến mức hằn rõ gân xanh, rốt cuộc không chịu được nữa mới mở miệng hỏi.
Anh có thể cảm giác được, đó chính là... ngứa, cũng rất dịu dàng.
Nhưng, anh không dám xác định.
"Em, em sắp đến... chỗ... chỗ đó của anh..." Diệu Diệu lắp bắp, vừa dứt câu thì ngây ngẩn.
Vì có cái gì đó đang đánh vào mặt cô.
Vật đó, sống động, vừa to lớn, vừa cứng rắn ngạo nghễ đứng thẳng.
Hai bàn tay đặt bên người của Bạch Lập Nhân đang nắm chặt ra giường, dùng sức đến mức sắp xé rách cả cái ra.
"Em, em nhanh bắt đầu đi!" Anh cứng rắn nói.
Nhưng cô vẫn còn đang ngơ ngác.
Thì ra, đây chính là cái đó của đàn ông.
Thật đáng sợ, thô như vậy, cứng như vậy, nếu tiến vào cơ thể của phụ nữ, chẳng phải sẽ đau đến chết mất sao?
Bạch Lập Nhân cảm nhận được sự ngập ngừng của cô, ngẩn người.
Vì hiện tại, anh chẳng khác nào một con cá bị người câu lơ lửng trên không trung...
Không biết phải làm sao.
"Liêu Diệu Trăn!" Bạch Lập Nhân tức giận thúc giục.
Nếu cô không hành động, anh đến chết mất!
Tra tấn người ta như vậy, nhân đạo ở đâu?!!
Diệu Diệu bừng tỉnh, sắc mặt y hệt như bệnh nhân bị trúng gió.
May mà cô đang ở trong chăn, anh không thể nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô.
Diệu Diệu chậm rãi, vươn đầu lưỡi.
Chỉ là một động tác nhỏ như vậy thôi đã khiến cô cảm thấy cực kì nóng.
Nóng đến mức muốn bốc khói, nóng đến mức mồ hôi thấm ướt cả lễ phục.
Diệu Diệu bị nóng, rụt lại nhanh như tia chớp, cô không dám đụng vào chỗ đó của anh nữa.
"Liêu Diệu Trăn, em liếm nhanh lên!" Bạch Lập Nhân gầm nhẹ.
Vẻ mặt anh cũng chẳng khác gì người đang bị trúng gió, bởi vì...
Bộ phận cứng rắn của anh hệt như có ý thức, vì cô lại gần nó mà run rẩy, nhốn nháo.
Anh biết, hiện tại bản thân đang rất mẫn cảm, mẫn cảm đến mức, chỉ cần một chút động lực.
Chỉ cần một chút...
Trong đầu anh ngập tràn hình ảnh cơ thể mê người của Diệu Diệu.
Nghe anh ra lệnh, Diệu Diệu run run một chút, sau đó vẫn quyết tâm nhắm mắt lại, kiên trì liếm xuống.
Môi cô dừng lại tại nơi cứng rắn của anh.
Cả người Bạch Lập Nhân chấn động.
Nha đầu này, luyện hấp công đại pháp cũng quá thành công rồi.
Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được độ ấm của khoang miệng cô.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên một điểm bất định, tự hỏi...
Anh rất thống khổ, nhưng không hiểu sao cũng rất khoái lạc.
Thì ra, đây chính là dục vọng.
Diệu Diệu chịu đựng cơn choáng váng, cô phủ lấy anh, vụng về học theo động tác trên ti vi.
Lên lên, xuống xuống.
Lên lên, xuống xuống.
Bạch Lập Nhân cắn răng chịu đựng.
Loại cảm giác như có như không này thật sự rất thống khổ.
Diệu Diệu liếm rồi lại liếm, hấp rồi lại hấp, toàn bộ quá trình cực kì trúc trắc.
Dù sao, cái thứ gọi là kỹ thuật này, thấy rồi chưa chắc đã học được.
Diệu Diệu nuốt lấy cái cứng rắn của anh, loạn chiến, toàn bộ cơ miệng bỏng rẫy.
"Diệu... Diệu... Em mạnh lên một chút..." Nhưng Bạch Lập Nhân vẫn chưa thấy đủ, hơi nôn nóng yêu cầu.
Thật sự, chỉ cần một chút lực nữa thôi.
Không được, cô nóng quá, miệng mỏi quá.
Cô chỉ có thể làm đến mức này thôi.
Dù sao, cô cũng không phải là "người",
Nhưng, Diệu Diệu vẫn cô gắng, cứng rắn mở lớn miệng, bao phủ lấy cái cứng rắn của anh.
Bộ phận nào đó của anh, gần như chĩa thẳng vào cổ họng của Diệu Diệu.
Cô có thể cảm giác được.
Anh cũng thế.
Một màn hầu hạ "này đó" cực kì kích động, cực kì hưng phấn, cực kì hỗn loạn.
Đột nhiên, Diệu Diệu mở lớn mắt, vì lưỡi cô có thể cảm nhận được vị mặn.
Đó là...
Gân xanh trên cổ Bạch Lập Nhân hằn rõ lên.
"Diệu Diệu, em...em..." Vì cố kiềm chế, anh không thể nói trọn một câu.
Cái đó, muốn đi ra...
Vì vậy, anh mặc kệ! Lần này anh không thể chịu đựng được nữa.
Bạch Lập Nhân một lần lại một lần đưa thứ cứng rắn của mình vào trong miệng Diệu Diệu, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Diệu Diệu suýt chút nữa không thể hít thở.
Bước kế tiếp, rất quan trọng, rất quan trọng...
Sẽ... sẽ...
...
"Ding dong, ding dong".
Giữa đêm yên tĩnh, chuông cửa đột ngột vang lên.
Hết lần này đến lần khác.
Không chịu ngừng.
Béo: Trời ơi, tâm hồn trong sáng non nớt của ta, lần sau ta muốn edit thanh thủy văn a a a a 囧
Spoil: Tra nam tra nữ tái xuất giang hồ
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
68 chương
11 chương
5 chương