Edit: Chou. Beta: Qiongne Sau khi đưa thuốc bị từ chối, Chu Sanh Sanh thu liễm rất nhiều. Nhưng mà Lục Gia Xuyên cách vách lại ẩn ẩn cảm thấy, sự tình có vẻ không đơn giản như vậy. Ví dụ anh chập tối mỗi ngày đều sẽ ra ngoài đổ rác, thời gian trên cơ bản cố định khoảng từ 7 giờ đến 7 giờ rưỡi. Sau đó cô gái cách vách kia liền bắt đầu cùng anh liên tiếp ngẫu nhiên gặp mặt, hơn nữa mạnh mẽ tổ đội đổ rác hai người. Một lần hai lần thì không có gì, nhưng nhiều lần, anh liền cảm thấy, hình như có chỗ nào không đúng. Lần đầu tiên tổ đội đổ rác, là vào buổi chập tối sau hôm cô mạnh mẽ đưa thuốc bị từ chối. Lục Gia Xuyên thu gọn hết rác thải sinh hoạt một ngày, xách theo ra cửa, vừa mới hướng thang máy đi được vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa. Ngay sau đó, có âm thanh quen thuộc cao hứng phấn chấn nói với anh: “Ôi, bác sĩ Lục, anh đi đổ rác à?” Anh dừng bước chân, quay đầu lại. Ở đối diện nhà anh, người hàng xóm mặc áo lông mỏng màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa đứng ở cửa, trong tay cũng xách theo một túi rác. Lúc này bệnh anh đã đỡ một nửa, tinh thần tốt hơn rất nhiều, cảm xúc cũng không còn bực bội như trước. Cho nên không làm lơ, thoáng gật đầu “ừ” một tiếng, lại xoay người sang chỗ khác ấn nút thang máy. Một từ “Ừ”, đủ để kích động thần kinh đang háo hức của Chu Sanh Sanh. Cô tung ta tung tăng đi theo, khóe môi cong cong mà đứng bên cạnh anh: ” Trùng hợp vậy? Dù sao cũng tiện đường, tôi có thể đi cùng anh không?” Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, giống như dùng ánh mắt dò hỏi: Việc cùng nhau đi vứt rác này, vì sao phải nói bằng ngữ khí giống như muốn cùng đi chơi xuân? Thu hồi tầm mắt, ngữ khí của anh thường thường trả lời: “Tùy cô.” Chu Sanh Sanh thần thái xán lạn đi theo anh bước vào thang máy. Lục Gia Xuyên toàn bộ hành trình áp suất thấp, một chữ đều không nói nhiều, nhưng Chu Sanh Sanh là ai, ha ha, đều đã dùng ba khuôn mặt giao tiếp với anh, loại việc này còn có thể làm khó cô sao? Vì thế suốt quãng đường 5 phút từ tầng 12 đi đến kho rác ở tiểu khu, cô vẫn luôn thao thao bất tuyệt. Đứng ở thang máy… Cô đánh giá sắc mặt của anh, vui vẻ nói: “Bác sĩ Lục, anh uống thuốc hạ sốt rồi hả? Hôm nay sắc mặt thoạt nhìn khá hơn nhiều!” “Ừ.” “Anh là bác sĩ, trước tiên phải chăm sóc tốt bản thân, sau đó mới có tinh lực đi chăm sóc thân thể người khác.” “Ồ.” “Ví dụ như cảm cúm, phát sốt, tuy rằng đều là bệnh nhỏ, nhưng cũng cần phải để ý. Trước kia, dưới lầu nhà tôi có một đứa nhỏ chính là lúc phát sốt không uống thuốc, về sau dẫn đến viêm dạ dày.” Cô lo lắng sốt ruột nhìn anh, trên mặt viết ba chữ “Tin tưởng tôi” cực lớn. “…” Anh đã lười phản ứng cô. Bị sốt có thể dẫn đến viêm phổi, anh còn tin. Viêm dạ dày? Anh tin mới là lạ. Chu Sanh Sanh còn tiếp tục ở nơi đó nói chuyện không ngừng. Anh rốt cuộc không chịu được, kêu lên tên mới của cô: “ Cô Tiết Thanh Thanh.” “Hả?” Chu Sanh Sanh tim đập cứng lại, từ lúc gặp lại tới nay, lần đầu tiên anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh gọi tên cô. Trong lòng dường như có con nai con đang chạy loạn, cô lo sợ bất an nhìn anh. Một lát sau, người đàn ông mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô: “Không biết thì không nên trợn mắt nói dối.” “…” “Thật ngốc.” “…” Anh cũng không quay đầu lại, ra khỏi thang máy. Nhiệt độ không khí bên ngoài hơi lạnh, Chu Sanh Sanh bị gió đêm mùa xuân  thổi đến có chút run run, hít hít nước mũi, lại lần nữa đuổi theo mở miệng: “Đều đã vào đầu xuân, buổi tối còn lạnh như vậy. Bác sĩ Lục, anh đi làm tan tầm nên mặc nhiều thêm vài bộ quần áo, đỡ phải bị cảm cúm.” Lục Gia Xuyên mặc áo sơ mi với áo khoác, cả hai vừa dày dặn lại vừa chắn gió, liếc mắt nhìn áo lông mỏng manh bị gió lùa trên người cô, thờ ơ. Lời này cô nói cho chính mình nghe thì hơn. Cô gái này một đường ríu rít ồn ào gần chết, lúc thì hỏi sở thích hằng ngày, lúc lại hỏi tình hình tiểu khu gần đây, phát huy đầy đủ ưu thế nữ công gia chánh. Lục Gia Xuyên dứt khoát càng đi càng nhanh, muốn giảm bớt năm phút thời gian ở chung. Mà anh chân dài, đi được nhanh, cô dứt khoát chạy bước nhỏ bên cạnh, thở hồng hộc cũng không quên tiếp tục đến gần: “Bác sĩ Lục, làm bác sĩ rất vất vả phải không? Vừa phải trực ban vừa phải làm giải phẫu.” “Vẫn tốt.” “Thời điểm trực ban buổi đêm đừng quá mệt nhọc, kiểm tra phòng xong thì ghé vào trên bàn ngủ gật một chút, tôi biết rất nhiều bác sĩ đều làm như vậy.” “…” Quản thật là rộng. Cô vẫn đang nói liên tục không dứt miệng: “Tôi nghe nói làm bác sĩ đều rất bận rộn, nhiều lúc còn không có thời gian yêu đương, anh lớn lên đẹp như vậy, hẳn là đã có bạn gái phải không?” Vừa nói xong liền lòi đuôi. Lục Gia Xuyên rất muốn hỏi cô: Cô gái, cô có thấy trên trán cô viết hai chữ【 Tiếp cận 】to tướng không? Rốt cuộc vẫn nhịn lại. “Không có.” Anh dứt khoát lưu loát bỏ xuống hai chữ này, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Còn nữa, tôi không thích tình chị em.” Chắc là đủ thẳng thắn rồi? Anh quả thật gần 30 tuổi, nhưng cũng còn một năm nữa mới đến tuổi này, xem bộ dáng cô thế này chắc cũng phải hơn 30. Bởi vậy anh thập phần dứt khoát lưu loát mà nói rõ ràng cho cô điểm này. Nào biết dường như Chu Sanh Sanh không nghe ra ý bên trong lời nói của anh, còn cười hì hì chỉ vào gương mặt kia hỏi anh: “Vậy bác sĩ Lục, anh cảm thấy tôi năm nay bao nhiêu tuổi?” “32.” “… Người bình thường đoán tuổi đều nói số tròn, vì sao anh nói chính xác số 32?” “Bởi vì thoạt nhìn cô đã hơn 30, có vẻ là 32.” Phi thường đúng trọng tâm, trả lời không chút lưu tình. “…” Chu Sanh Sanh nhận lấy bạo kích. Cô ủy khuất xụ mặt: “A, như vậy à…” Thanh âm kéo dài, giống như như vậy là có thể gợi lên lòng trắc ẩn của đối phương. Một lát sau, cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Thật ra tôi năm nay mới 27, chỉ là lớn lên tương đối trưởng thành, thật ra nội tâm còn là một linh hồn thiếu nữ.” “…” Lục Gia Xuyên nhìn cô một lát, bình tĩnh nói: “Tôi cho rằng, loại hình dung lớn lên thành thục này, hẳn là dùng ở trên người trẻ tuổi. Đối với phụ nữ trung niên, cái này gọi là lớn lên già.” Chu Sanh Sanh: “…” “Nhưng mà Liên Hiệp Quốc công bố người trung niên rõ ràng tính từ 45 tuổi trở đi. Từ phụ nữ trung niên này dùng trên người tôi, giống như không quá thỏa đáng đi? Rốt cuộc tôi còn cách rất xa mới đến 45 tuổi.” Cô tận lực phản bác. “Rất xa xôi sao?” Người đàn ông bên cạnh cô bỗng nhiên hỏi lại, cười khẽ hai tiếng, “Người hôm nay còn ở bên cạnh cô, ngày mai có khả năng bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất sạch sẽ. Cho nên thứ như thời gian này, không nói rõ được.” Những lời này như là băng dính, trong phút chốc phong bế miệng Chu Sanh Sanh. Cô có thể ồn ào, có thể ríu rít, có thể tìm chuyện để nói, những bản lĩnh đó cô đều có, nhưng đối mặt với một câu nhẹ nhàng như vậy, cô lại đột nhiên mất đi năng lực ứng đối. Trong chớp mắt, bọn họ đã tới kho rác. Lục Gia Xuyên vứt rác vào thùng lớn, xoay người đi trước. Mà cô ngơ ngác học anh cũng đem đồ vật trong tay vứt vào, xoay người lại lại chỉ nhìn thấy bóng dáng anh dần dần đi xa, mất đi dũng khí đuổi theo lúc trước. Bóng dáng cô độc một mình, bị đèn đường kéo dài, càng thêm dáng vẻ cô đơn. Cô cúi đầu nhìn bóng dáng chính mình, một lát như vậy, áy náy đến muốn khóc. Nhưng cô là Chu Sanh Sanh, cô có không thể chinh phục tinh thần, vì thế cô nắm tay nói với chính mình: Chỉ cần quốc chắc, không có góc tường nào không đào được! Góc tưởng Chu An An, vì sao Tiết Thanh Thanh đào không được?! Chứng tỏ trình độ nỗ lực chưa đủ! Vì thế bắt đầu từ ngày đó, cô mỗi ngày ngồi canh ở cửa phòng, còn dứt khoát dọn ghế dựa đến chỗ đó, một bên xem TV, một bên xuyên thấu qua mắt mèo trông ra ngoài cửa. Chờ đối diện có một chút động tĩnh, lập tức mở cửa, nhảy ra tạo một màn ngẫu nhiên gặp mặt. Cũng bởi vậy, Lục Gia Xuyên đã nhận thấy được không đúng chỗ nào. Bởi vì mỗi ngày sáng sớm anh vừa mở cửa đi làm, cô liền bay nhanh mà nhảy ra: “Ôi, trùng hợp thế, bác sĩ Lục đi làm à?” Mà đếm mỗi đêm đổ rác, cô cũng có thể rất đúng lúc mở cửa phòng, cười ngâm ngâm nhìn hắn: “Bác sĩ Lục, cùng nhau đi đi?” Cùng đi cái gì, cùng em gái cô! Lục Gia Xuyên nghiêm trọng hoài nghi, cô gái này đang theo dõi anh. Vì thế anh cũng rút kinh nghiệm, mỗi sáng xách theo rác của đêm trước, lúc đi làm tiện đường ném đi. Tuy rằng rác đặt trong nhà cả đêm làm người không thoải mái, nhưng như thế nào cũng thoải mái hơn so với việc bị cô gái này mạnh mẽ tổ đội. Nhưng anh không nghĩ tới trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ đến thế. Ngay chập tối ngày thứ 3 anh thay đổi thời gian đổ rác, Chu Sanh Sanh gõ vang cửa nhà anh. Anh từ mắt mèo thấy cô tay cầm túi rác, trong lòng sửng sốt, nhưng căn cứ vào những biểu hiện thời gian này của cô, anh chuẩn xác phán đoán kết cục của việc không mở cửa… cô tuyệt đối sẽ vừa gõ cửa, vừa lớn tiếng nói chuyện, quấy rầy không dứt. Cho nên cho dù cực kì không tình nguyện, Lục Gia Xuyên vẫn như cũ mở cửa: “Có việc gì?” Ngoài cửa, Chu Sanh Sanh xách theo túi đựng rác, lúm đồng tiền như hoa mà giơ giơ lên, thấy anh chán ghét lùi ra phía sau hai bước, mới ý thức được thứ mình đang xách là rác, không phải thứ tốt gì. Cô ngượng ngùng thu hồi tay, một lát sau lại lộ ra tươi cười phúc hậu và vô hại: “Bác sĩ Lục, chúng ta cùng đi đổ rác đi!” “…” Là anh tính sai. Anh ngàn tính vạn tính không tính đến da mặt cô đã dày đến mức có thể tới hẹn anh đi đổ rác. Đây lý do mà cũng là lý do?! Anh từng được người ta hẹn ăn cơm đi dạo phố xem phim, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người hẹn anh đổ rác!!! “Chúng ta rất thân thiết sao?” Anh nhìn chằm chằm cô, “Thân đến nỗi có thể hẹn cùng nhau đổ rác?” “Chính là bởi vì không thân, cho nên mới muốn đổ rác cùng nhau, gia tăng tình hàng xóm nha!” Cô đúng lý hợp tình. “Nhưng tôi không muốn cùng cô đổ rác.” “Nói không chừng anh sẽ thay đổi suy nghĩ?” “Sẽ không có ngày đó, cô nên chết tâm đi, cô Tiết Thanh Thanh.” Huyệt thái dương anh nhảy lên loạn xạ, hỏa khí rất lớn, thể hiện cho cô biết mình phải đóng cửa. Nào biết cô gái kia đột nhiên tiến sát vào, thân mình đều tiến vào cửa lớn nhà anh, hại trên tay anh  cứng lại, không dám đóng cửa vào mặt cô. Chu Sanh Sanh lo lắng sốt ruột nhìn anh, chỉ vào cằm anh: “Bác sĩ Lục, anh tức giận như vậy, anh xem, chỗ này đều mọc mụn.” “…” Cái này đều là bởi vì ai?! Ngay sau đó, cô tiếc hận mà nhìn anh: “Trước nay đều nghe nói mụn tuổi dậy thì, còn chưa gặp qua người lớn như vậy vẫn mọc mụn. Đây chắc là mụn thời kỳ mãn kinh phải không?” Lục Gia Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Cô Tiết Thanh Thanh. Nếu tôi nhớ không nhầm, Liên Hiệp Quốc quy định người dưới 45 đều là thanh niên, lời này là chính cô nói. Cho nên dựa vào số tuổi tôi còn xem như người thanh niên, mụn này đương nhiên xem như mụn, dậy, thì.” Mụn thời mãn kinh, mụn em gái cô ấy! Nào biết cô gái kia còn vẻ mặt hảo tâm mà thò qua quan tâm anh: “Anh nhìn nè, còn bị nhiễm trùng nữa, vừa đỏ vừa sưng. Đều là hàng xóm với nhau, bác sĩ Lục, tôi nói cho anh một pháp bảo bí truyền, anh bôi kem đánh răng lên vết mụn, có thể nhanh chóng giảm nhiệt, đỡ đau hơn chút đó…” Anh thật sự là bị cô làm phiền gần chết, trên đời này sao có thể có một người phụ nữ ồn ào, không biết khó mà lui như vậy? Anh hung hăng đóng cửa lại, căn bản không đợi cô nói hết lời. Chỉ là sau khi đóng cửa, anh đen mặt, vuốt cằm vào nhà vệ sinh. Trong gương, cái mụn đỏ bắt mắt trên cằm kia quả thực khiến người ta giận sôi. Anh đứng đó, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, lại nhìn kem đánh răng trong cốc, ma xui quỷ khiến mà cầm lên, chần chờ một lát, giống như một tên trộm nhanh chóng bóp một ít kem đánh răng ra, đắp lên cằm… Thật đúng là không còn đau đớn như vậy. Lục Gia Xuyên tâm tình bất định đứng trước gương, tâm tình mười phần phức tạp. Anh sẽ không cảm ơn cô, mẹ kiếp, cái mụn này vốn dĩ là do cô mới mọc ra, anh cảm tạ cái rắm! Nghĩ như vậy, anh hung tợn ném kem đánh răng vào cốc súc miệng, giống như có thù không đội trời chung với nó..