Mặt Tôi Luôn Thay Đổi FULL
Chương 34
Editor: MC.Weed
Beta: Nguyệt Nguyệt
Ca làm của Trịnh Tầm kết thúc lúc một giờ sáng, hai tay đút vào trong túi bộ quần áo bóng chày, huýt sáo ra khỏi cửa quán bar.
Đi ngang qua một người phụ nữ tóc nhuộm màu sắc rực rỡ, anh ấy vẫn nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước, bởi vì trên con phố này, người như vậy rất nhiều, anh ấy nhìn nhiều cũng trở thành thói quen.
Cho đến khi người nọ bỗng nhiên mở miệng gọi tên anh ấy: “Trịnh Tầm!”
Âm thanh nhẹ nhàng giòn tan, giống như nước biển xanh thẳm tuôn trào chọc phá tảng băng cứng.
Anh ấy dừng lại, nghi ngờ mà xoay người.
Dưới ánh đèn đường tối tăm, một cô gái trẻ tuổi đứng ở nơi đó, đầu tóc màu sặc sỡ, còn có lớp trang điểm dày nặng…
Anh ấy chần chờ một lát, rốt cuộc từ trong đôi mắt sáng đến dọa người còn tràn đầy vui sướng nhìn ra manh mối.
“…Là cô? ”
Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa biến mất, áo khoác sừng trâu cũng không thấy đâu, tất cả những trang phục mang hơi thở của học sinh đều không cánh mà bay.
“Là tôi.” Cô đột nhiên nhếch miệng mỉm cười đi về phía anh ấy.
Toàn thân mặc quần áo lỏng lẻo bởi vì dáng người nhỏ gầy mà mất đi bản tính gợi cảm, tóc đủ màu sắc càng khiến người ta nghẹn họng, son môi kia không giống như màu sắc đang thịnh hành hiện nay, ngược lại giống như màu sắc của các dì nông thôn…
Cô chớp chớp mắt đi tới trước mặt Trịnh Tầm, tự cho là cười đến quyến rũ, còn nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc bên tai.
“Này, anh có nhận ra tôi không? ”
“…”
Trịnh Tầm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lười nhác dần dần trở nên sắc bén, cho dù không yên tĩnh, nhưng không khí xung quanh cũng giống như đóng băng, làm cho người ta cảm giác có một áp lực vô hình.
Ý cười của cô chậm rãi cứng đờ, động tác tạo dáng õng ẹo cũng từ từ ngừng lại.
“… Khó coi lắm sao?”
Kéo vạt áo xuống, cô nghi ngờ nhìn xuống cơ thể này.
Do người bán quần áo nói với cô, đây là trang phục trưởng thành nhất và gợi cảm nhất hiện nay!
Kiểu ăn mặc khiếm nhã kia thật sự sắp làm người ta mù mắt!
Trịnh Tầm không kiên nhẫn mà nhìn cô, bởi vì gương mặt kia lộ ra ngây thơ ngây thơ mà cảm thấy bực bội: “Cô trang điểm thành bộ dạng quỷ này làm gì?”
“Là anh nói anh không thích người phụ nữ có khuôn mặt nhạt nhẽo, dáng người phẳng lì.” Cô gái trẻ cười tủm tỉm nhìn anh ấy, chạm vào tóc, rồi chỉnh lại quần áo “Tôi đã mất công đi mua bộ quần áo này, tóc cũng được làm ngay tại chỗ.
Stylist mất rất nhiều công sức để làm đấy, trong thời gian đó tôi ngủ được ba giấc! ”
Nói xong, cô giẫm lên bục cao kia run rẩy xoay một vòng, xoay được một nửa xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng về một bên ngã xuống.
May mà Trịnh Tầm túm lấy cánh tay cô.
Cô ngượng ngùng ổn định lại bản thân, ngẩng đầu cười với anh ấy.
“Đẹp không?” Cô ấy nháy mắt.
Trịnh Tầm im lặng nhìn cô ấy một lát, không nói một lời kéo cánh tay cô ấy đi vào quán bar.
“Này, anh đưa tôi đi đâu vậy?” Giọng nói của cô ấy không phải là chất vấn, mà là sự phấn khích.
Đây là lần đầu tiên anh ấy không đuổi cô ấy đi khi vừa nhìn thấy mặt.
Lại còn có tiếp xúc chân tay!
Chỉ là dần dần cô ấy phát hiện có chỗ nào đó không đúng, lực trên cánh tay lớn đến đáng sợ, bước chân của người đàn ông cũng khiến cô cố hết sức đến mức lảo đảo mà vẫn không theo kịp.
Trịnh Tầm sải bước lôi kéo cô ấy thẳng đường đi qua sảnh lớn ồn ào, lướt qua những người dưới ánh đèn neon điên cuồng vặn vẹo thân thể, đi thẳng vào toilet, dừng một cái đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề áp nhau lên cánh cửa, bộ dạng phóng đãng khiến người khác buồn nôn.
Anh ấy không kiên nhẫn kéo người đàn ông ra: “Cút! Muốn động dục thì đi thuê phòng!”
Người phụ nữ mỉm cười, kéo quần áo của mình và trèo lên vai anh ta: “Sao vậy? Làm thế nào anh lại từ mình tới đây?”
Anh ấy kéo cửa nhà vệ sinh ra, vẫn là một từ lạnh lùng: “Cút.”
Đôi nam nữ say khướt kia hi hi ha ha kia rời đi.
Anh ấy buông tay ra, tùy tiện đóng cánh cửa rầm một tiếng, quay đầu lại kéo cánh tay cô ấy lên, ấn cô ấy đến bồn rửa tay, tay còn lại không chút do dự mở vòi nước.
Dòng nước lạnh như băng đột ngột chảy xuống.
Anh ấy nắm chặt cánh tay của cô ấy và ra lệnh: “Rửa sạch.”
“Anh đang làm gì vậy?” Cô gái nhỏ hoảng hốt muốn đứng thẳng lưng lên, nhưng bàn tay to vẫn giữ cánh tay như đúc sắt, cơ bản không cho giãy dụa: “Anh buông tay ra, để tôi đứng lên.”
“Tôi nói, rửa sạch.” Anh ấy nói từng câu từng chữ ra lệnh cho cô ấy.
“Tôi không rửa! ”
“Rửa sạch.
”
“Không rửa! Tôi nói không rửa!” Cô ấy hét lên, liều mạng vặn vẹo cơ thể, “Anh thả tôi ra, thả tôi ra!”
Một giây sau, Trịnh Tầm ấn mặt cô vào trong dòng nước, cuối cùng cũng buông cánh tay cô ra, hứng từng chút nước đưa đến mặt cô dùng sức rửa.
Từng chút lại từng chút.
Cô gái nhỏ liều mạng rống to, dòng nước chảy vào trong miệng, sặc đến mức cô ấy kịch liệt ho khan.
Đấu tranh khốc liệt và cưỡng bức không thương tiếc.
Cảnh tượng này kéo dài trong vài phút.
Đợi đến khi Trịnh Tầm buông tay, cô gái đã ướt đẫm nước, không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước máy, son môi màu dì kia vẫn còn một chút trên miệng, tóc xung quanh đều đã ướt đẫm chật vật dính ở phía trên gò má.
Cô ấy đứng đó cả người run rẩy, lớn tiếng khóc.
Rõ ràng là sợ hãi.
Tiếng khóc sắc bén kia phảng phất từng chút từng chút một đâm vào trong lòng.
Trịnh Tầm đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn cô ấy, bình tĩnh hỏi: “Tỉnh táo chưa?”
Cô ấy vẫn cứ khóc lớn, không thể nói thành lời.
Trịnh Tầm một bước đi về phía cô ấy, như phản xạ có điều kiện, cô ấy liều mạng né tránh về phía sau.
Anh ấy lại dừng lại, cúi đầu cười hai tiếng, trong mắt có ánh sáng kỳ dị: “Bây giờ đã thấy rõ chưa?”
“…”
“Đây mới là tôi.
Đây là nơi tôi đang ở.
Để ở bên tôi, hãy học cách thích nghi với mọi thứ ở đây, bao gồm cả sự thô bạo và máu lạnh của tôi.”
Trong lúc cô ấy vẫn đang tràn ngập nước mắt, anh ấy quyết tâm nói từng chữ một: “Cho dù cô đọc nhiều tiểu thuyết cổ xưa hay tưởng tượng, hoặc bất cứ điều gì sẽ làm cho cô nghĩ rằng kẻ lưu manh chính là bạch mã hoàng tử, cô tốt nhất nên biết rõ điều này.
Đây không phải là nơi cô nên đến, tôi cũng không phải là người mà cô nên tiếp cận.
Trong nhà có tiền thì đừng phụ sự kỳ vọng của cha mẹ, muốn đắm mình vào thói hư, cũng không phải chỉ cần thay đổi quần áo hay kiểu tóc.”
Anh ấy đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt mờ mịt không nhìn rõ.
Anh ấy nói: “Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô, tôi hy vọng sẽ không gặp lại nhau trong tương lai.”
Cô gái thu mình trong góc chảy nước mắt, bộ dáng chật vật khiến người ta nhớ tới tên ăn mày bị người ta vứt bỏ trong truyện cổ tích.
Anh ấy xoay người rời đi và trở lại với một chiếc khăn trong tay.
“Lau khô.” Anh ấy ném khăn cho cô ấy.
Cô ấy rũ mắt xuống đất, nước mắt vẫn chảy không ngừng, mặc cho chiếc khăn kia đặt trên đầu, cơ thể vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là cách nhau một cánh cửa, bên ngoài cửa là đêm phóng khoáng tự do, bên trong cửa lại im lặng đối đầu.
Trịnh Tầm đi tới trước mặt cô ấy, cầm lấy khăn mặt, trong lúc cô ấy run rẩy bắt đầu lau tóc cho cô ấy, từng chút từng chút một.
Anh ấy nhìn đầu tóc đủ mọi màu sắc tạp nham kia, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Nhưng động tác trên tay đã bán đứng anh ấy.
Lực tay của anh ấy rất nhẹ, như thể sợ làm tổn thương cô ấy.
Cái người đang lặng lẽ rơi nước mắt đột nhiên duỗi hai tay ôm lấy thắt lưng anh ấy, trán đập mạnh vào ngực anh lại một lần nữa cất tiếng khóc.
Trịnh Tầm đứng hình.
Khăn rơi xuống đất.
“Tên tôi là Trịnh Tây Nghị.” Cô ấy dừng lại trong lồng ngực anh ấy, khóc không thành tiếng: “Quan Nhĩ Trịnh, Tây trong đông tây nam bắc, Nghị trong hữu nghị.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ấy, vẻ mặt chật vật.
Bộ dạng này rõ ràng rất buồn cười như không biết vì sao lại khiến anh ấy động tâm.
Anh ấy sẽ không biết anh ấy có sự tồn tại đặc biệt như thế nào đối với cô ấy.
Cô ấy cũng không cần tình bạn của anh ấy.
Bộ dạng rõ ràng rất buồn cười, nhưng không biết vì sao lại đụng vào trong lòng anh ấy.
Đôi mắt đó.
Đôi mắt kia như thể bất cứ khi nào cũng đủ sáng để chiếu sáng tất cả đôi mắt tối tăm cùng sương mù xung quanh, luôn khiến anh ấy khó có thể giãy dụa.
Tại sao lại có những người như vậy?
Thuần túy yêu, liều lĩnh theo đuổi, không biết tiến lùi, không biết buông tha, cho dù bị anh ấy đẩy ra nhiều lần, vẫn có thể cười hì hì chạy đến trước mắt anh ấy.
“Trịnh Tầm, Trịnh Tầm.” Cô gọi tên anh ấy với một nụ cười rạng rỡ.
Khoảnh khắc đó anh ấy mới phát hiện, cái tên của anh ấy thật sự rất dễ nghe.
Cũng có lẽ do đêm ồn ào, có lẽ là khát vọng nguyên thủy, anh ấy cũng không phân biệt được rốt cuộc là cái gì đang quấy phá, chỉ là cúi đầu hung hăng hôn lên miệng cô ấy.
Hương vị của son môi mang theo hương thơm của ban đêm.
Nước máy lạnh lẽo xông thẳng vào miệng.
Hai tay cô ấy ôm chặt lấy anh ấy, mà anh ấy mang cô ấy ấn vào tường, càn rỡ chiếm lấy môi cô ấy, giống như một con thú không biết mệt mỏi.
Cô nắm chặt quần áo anh ấy, giống như một con cá sắp chết, khi anh ấy buông ra hít thở tham lam từng ngụm từng hơi.
Anh ấy cứ thế chống đỡ cô ấy, nhắm mắt nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao cô lại thích tôi?”
Trịnh Tây Nghị nở nụ cười, một lần nữa mở đôi mắt rực rỡ sáng chói kia.
Cô thích tôi vì lý do gì?
“Thích anh khi đứng ở phía sau quầy bar, rõ ràng đang ở trong nơi xa hoa trụy lạc nhưng lại giống như đang đứng ngoài cuộc.” Cô ấy đưa tay chạm lên mặt anh ấy, say mê hôn một cái: “Thích anh lúc nào cũng muốn cứu tôi, nhưng trong ánh mắt rõ ràng lộ ra khát vọng muốn được cứu vớt hơn bất cứ ai.”
Cô ấy đã nhìn thấu anh ấy.
Một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi, nhìn thấu anh ấy một cách trần trụi.
Trịnh Tầm mở mắt ra, như nhìn thấy thiên sứ đang rơi xuống chỗ bụi bặm.
Bộ dạng của cô ấy vẫn chật vật khổ sở.
Nhưng đáy mắt của cô ấy, có ánh sáng cứu rỗi.
*-*
Chu Sanh Sanh ngồi một mình trong phòng, cửa phòng đóng chặt, ánh đèn tắt hoàn toàn.
Cô ôm chân co lại trên giường, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve quả cầu thủy tinh trong lồng ngực, nội tâm lo sợ bất an, cũng có ngo ngoe rục rịch, miêu tả sinh động mâu thuẫn giãy giụa lăn qua lăn lại tra tấn cô, ngọt ngào lại chua xót.
Rèm cửa sổ lộ ra một khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy một ánh sao trên bầu trời đêm.
Cô đi chân trần đến cửa sổ, chụp một bức ảnh và gửi một vòng tròn bạn bè: Ngôi sao xinh đẹp.
Chỉ cần vài giây sau, đám cú đêm tay không rời điện thoại nhao nhao trả lời.
Cá thờn bơn vô cùng hùng hồn: Ánh sao cũng không đẹp bằng cô, An An mỹ nhân! 【Mắt sao 】← Đây là quản lý cửa hàng.
Cuối tháng trước không gầy tám cân liền ăn shit: Cảm ơn lầu trên đã nói ra.【/ Ha ha】← Đây là Viên.
Đã là vàng luôn luôn tiêu hết: 【/ nụ cười 】 【/ nụ cười 】 【/ nụ cười 】← Đây là Tiểu Kim.
Bắc Nam Tây Đông: Lầu 2 ăn shit.
← Đây là Đông Đông.
Họ đang ồn ào náo nhiệt trong trạng thái của cô.
Chu Sanh Sanh lại nở nụ cười, đang muốn rời khỏi giao diện bạn bè thì nhìn thấy trong ảnh đại diện like có thêm một người.
Ngay giữa khối nhỏ màu xanh là một khuôn mặt mờ mờ.
Cô dừng lại.
Là Lục Gia Xuyên!
Cô xem vòng bạn bè của anh đều trống rỗng, tên avatar cũng nghiêm túc, lúc đầu tưởng rằng anh sử dụng WeChat cho công việc, nhưng không ngờ thì ra anh cũng sẽ lướt vòng tròn bạn bè.
Đang sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình, điện thoại lại rung lên.
Cô rời khỏi vòng tròn bạn bè, thấy người vừa mới like cũng gửi một bức ảnh.
Vừa mở ra thì thấy, suy nghĩ đầu tiên là: Sao anh lại gửi hình cô vừa chụp vào đây?
Im lặng vài giây, cô đã nhìn ra sự khác biệt
Bức ảnh kia mặc dù giống như cô chụp, cũng là một bầu trời đầy sao, nhưng cuối cùng cũng có sự khác biệt rất nhỏ.
Có lẽ do điện thoại di động của cả hai khác nhau, cô là Xiaomi còn anh là Apple, vì vậy độ phân giải cũng có một chút khác biệt.
Cô trả lời: 【Được rồi, biết điện thoại di động của tôi không xịn bằng anh, anh giành chiến thắng, làm ơn đừng tra tấn màn hình điện thoại của tôi, xin cảm ơn】
Anh trả lời cô một hàng dấu chấm…
Cô đang muốn tỉ mỉ bàn luận cùng anh một lúc, nhưng lại nhìn thấy câu tiếp theo anh gửi tới.
【Nhìn thấy trong ảnh vòng bạn bè, cố ý đi ra ban công xem.
】
Tim cô đập thình thịch.
Phía trên màn hình hiển thị 【Đối phương đang nhập… 】
Cô nín thở chờ đợi, sau đó chờ được câu tiếp theo.
【Biết cô cũng đang nhìn lên nó, cho nên mới cảm thấy rung động lòng người】
Vì vậy, nhiệt huyết dâng trào cũng đi chụp một tấm ảnh.
Cho nên mượn cớ gửi tin nhắn cho cô, chỉ để nói thêm hai câu.
Hốc mắt cô nóng lên, phảng phất nghe thấy lời nói bên tai.
Người này, là muốn nói cho cô biết, bởi vì cùng ở dưới cùng bầu trời, cho nên mới cảm thấy ánh sao hôm nay rất đẹp.
Cô đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào gối không biết khóc hay cười.
Dần dần, một ý tưởng mơ hồ và không chắc chắn xuất hiện trong đầu: Nếu, cô nói là nếu.
Nếu như cô không khống chế được gương mặt luôn thay đổi này, vậy có phải khả năng là một phần một nghìn, cô có thể nói cho anh biết bí mật về gương mặt này hay không?.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
82 chương
35 chương
71 chương
133 chương
188 chương
14 chương