Diệp Hàm Huyên theo Vũ Minh Hạo đến tổng bộ Cục tình báo quốc gia. Xe vừa dừng, Vũ Minh Hạo đã nhanh chóng xuống xe, ưu nhã mở cửa: "Huyên Nhi, em xuống đi!" Diệp Hàm Huyên không vui nhíu mày: "Vũ Minh Hạo! Tôi nói rồi, dựa vào chút tình nghĩa ít ỏi còn lại của chúng ta, cái cách gọi Huyên Nhi từ miệng anh e là không thích hợp." Ngay lập tức Vũ Minh Hạo cúi người, mặt đối mặt với cô, nghiêm túc nói: "Huyên Nhi, có những thứ một khi thành thói quen sẽ rất khó sửa chữa, với lại tôi cũng không muốn sửa. Dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn là Huyên Nhi trong lòng anh- là người anh yêu..." "Đủ rồi! Vào chủ đề chính đi!" Diệp Hàm Huyên rất ít khi to tiếng với người khác, nhưng trong trường hợp này không thể không vậy. Vũ Minh Hạo nhìn Diệp Hàm Huyên hồi lâu, không biết anh nghĩ gì, rồi tự cười khổ một mình, nói: "Đi theo anh đến tổng bộ. Tài liệu em cần ở đó." Cô không nói gì thêm, im lặng theo Vũ Minh Hạo. "Chào Vũ Cục trưởng, Diệp phó cục trưởng." Một tốp trai gái cúi thấp người tôn kính lại. Vũ Minh Hạo gật đầu lấy lệ, Diệp Hàm Huyên cười tươi một chút, ngày đầu tiên nhận chức không nên để ấn tượng xấu cho nhân viên có đúng không? Những người này trông còn rất trẻ, khuôn mặt còn rất non nớt chắc vừa được nhận vào cục. Họ chỉ là thanh niên mới rời ghế nà trường đem theo tất cả nhiệt huyết tuổi trẻ- rồi những giông tố cuộc đời sẽ ập đến, liệu mấy ai giữ được nụ cười thanh thuần như ban đầu? Bản thân Diệp Hàm Huyên đã không thể...! Nhưng cô hi vọng họ có thể! Ít ra có thể giữ được nụ cười không tạp chất kia! "Cố lên nhé!" Diệp Hàm Huyên nói. Tốp người nhận được khích lệ từ vị phó cục trưởng truyền kì, ai nấy đều hưng phấn, có thanh niên khi thấy nụ cười xinh đẹp của Diệp Hàm Huyên còn đỏ mặt tía tai. "Cảm ơn phó cục trưởng. Chúng em sẽ cố gắng không phụ sự uỷ thác của chị." Mãi đến khi bóng lưng Diệp Hàm Huyên đã khuất, ai nấy đều còn thấy mê mẩn. " Phó cục trưởng xinh thật, còn xinh hơn trong ảnh." "Phải đó, phải đó, còn là truyền kì trong giới. Bỏ ra năm năm thanh xuân thực hiện nhiệm vụ cấp cao, một phát được thăng chức. Tôi nói mấy người nghe, nếu không phải có Vũ Cục trưởng, Diệp phó cục trưởng đã lên chức cục trưởng rồi!" "Nhắc mới nhớ, hai người đó đều giỏi, xứng đôi lắm đó!" Ngay lập tức lầu trên bị lườm huýt: "Cô thông tin thật kém. Nghe nói trong thời gian vừa qua Diệp phó cục trưởng xin nghỉ để kết hôn đó, người ta là hoa đã có chủ." "Đáng tiếc...." Vừa vào trong thang máy, Vũ Minh Hạo đã nhìn Diệp Hàm Huyên với ánh mắt quái dị: "Nghỉ phép lấy chồng tính cách em thay đổi hẳn ra. Không phải đêm động phòng tối qua tuyệt quá đấy chứ..." Diệp Hàm Huyên không những không phản bác lời châm biếng từ Vũ Minh Hạo mà còn gật đầu đồng tình: "Không sai, tôi nên thân thiện một chút, mai này sinh con tránh không doạ nó sợ." "Em muốn sinh con với tên ngốc ấy? Sẽ không sinh ra một tiểu tử ngốc chứ?" "Không liên quan đến anh." Diệp Hàm Huyên lạnh lùng nói, cùng lúc đó cửa thang máy mở ra, cô cũng nhanh chân bước ra. Cô đi rất nhanh làm Vũ Minh Hạo dở khóc dở cười, vội nói: "Đi chậm một chút, không có tôi em không vào được đâu!" " Xem ra sau bao năm thân thủ của Vũ Cục trưởng giảm đi không ít nha!" Cô chế giễu. Vũ Minh Hạo ngại ngùng xoa bụng: "Còn chưa ăn sáng." Nói đoạn, anh đứng trước cánh cửa, thiết bị cảm ứng bắt đầu quét toàn thân, Vũ Minh Hạo đặt mười ngón tay lên màn hình, hệ thống vang lên: "Đang nhận dạng..." "Xác nhận danh tính thành công, chào buổi sáng Vũ Cục trưởng." Âm thanh khô khốc của hệ thống vang lên cùng lúc đó cánh cửa mở ra. Diệp Hàm Huyên nhanh chóng đi vào. Căn phòng rộng lớn, thiết bị tối tân làm cô choáng ngợp. Làm việc ở đây bao năm đây là lần đầu cô được vào tổng bộ. "Vũ cục trưởng không sợ tôi hành thích anh rồi lấy hết đi dữ liệu cơ mật quốc gia sao?" "Với khả năng của em điều đó không khó. Vả lại tôi cũng không thể ra tay với em. Nhưng nhịp tim của tôi được gắn liền với hệ thống, tôi chết sẽ có điều bất ngờ đấy!" "Tuỳ anh. Thứ tôi cần đâu?" "Đừng nghiêm túc thế chứ!" Vũ Minh Hạo nhún vai. Tuy nhiên anh vẫn lại két sắt, mở khoá rồi lấy ra tập tài liệu đã được chuẩn bị từ trước đặt trước mặt Diệp Hàm Huyên. "Em xem đi." "Năm 20XX, Hồ sơ vụ án Diệp Phỉ Phỉ ...." Diệp Phỉ Phỉ là mẹ thân sinh Diệp Hàm Huyên, năm năm trước bà đã qua đời trong một vụ tai nạn- đó là đáp án Diệp Hàm Huyên nghe được từ Tần gia. Bốn chữ "tai nạn mà chết" đến giờ Diệp Hàm Huyên vẫn nhớ rõ ràng. Không một lời giải thích thêm- chỉ có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của người trong nhà, không một lời động viên an ủi, có người còn nguyền rủa đó là báo ứng mẹ cô đáng nhận. Năm năm trước. Hoa viên Tần gia. "Cầm bao tiền của tôi mà các người còn lề mề vậy hả? Bịt hết miệng bọn họ lại cho tôi! Chỉ có người chết là không biết nói gì." Âm thanh cay độc đay nghiến tới tận cùng của Tần Gia Dung vang lên. "Giết được đứa mẹ, sao không giết luôn đứa con đi chứ! Chờ tang lễ bà ta xong xuôi thì xử nốt đứa con." Diệp Hàm Huyên bàng hoàng trước khuôn mặt đáng sợ của người chị gái- người mà từ trước đến giờ cô cho là dịu dàng, ôn nhu, hiền lành, lương thiện. " Cô...Cô giết mẹ tôi. Là cô! Là cô giết mẹ tôi." Diệp Hàm Huyên run rẩy, câu cuối cùng cô phẫn nộ hét to. Tần Gia Dung hơi bất ngờ vì Diệp Hàm Huyên phía sau lưng mình, cô ta nhanh chóng khôi phục sắc mặt rồi nói: "Phải! Là tao thì đã sao! Sẽ sớm thôi! Mày sẽ phải chết theo con mẹ ti tiện của mày." "Tôi...Tôi đi nói với anh hai. Để mọi người biết bộ mặt thật của cô. Cô phải đền tội." Tần Gia Dung nhếch môi nói: "Bằng chứng đâu? Có giỏi thì mày giết tao đi xem nào. Trả thù cho con mẹ đê tiện của mày đi!" Vẻ khiêu khích của Tân Gia Dung làm Diệp Hàm Huyên sôi máu, hơn nữa khi đó cô mới trải qua đả kích mất mẹ, như một con thú hoang, Diệp Hàm Huyên xông lên dùng hết sức đánh Tần Gia Dung. Tần Gia Dung không những không đáp trả mà cười quái dị. Cô ta cầm con dao sắc mượn lực từ Diệp Hàm Huyên rồi đâm vào bụng mình. Diệp Hàm Huyên còn nhớ rõ khi đó máu tươi nhuốm cả bàn tay cô, cô đứng như phỗng, cô không hề có ý muốn giết Tần Gia Dung. "Người đâu, mau xử lí vết thương, mai chóng đưa tiểu thư đi bệnh viện." "Đứa con gái của tiểu tam mà muốn giết con gái của tao?" Cùng với đó là cái tát liên hồi đến từ Tần phu nhân. Ánh mắt bà đỏ lừ, tràn đầy vẻ phẫn nộ. Diệp Hàm Huyên khi đó còn chưa hiểu sự đời, cô vì trốn tránh mọi thứ đã bỏ đi không để lại chút dấu vết... "Huyên Nhi, em không sao chứ?" Giọng nói lo lắng của Vũ Minh Hạo kéo Diệp Hàm Huyên trở lại thực tại. "Không sao." Cô lắc đầu. Diệp Hàm Huyên đang định mở trang kế tiếp xem thì âm thanh điện thoại vang lên. Không hiểu sao Diệp Hàm Huyên nhanh chóng lấy ra xem tin nhắn, cảm giác bất an tràn ngập lí trí cô. "Diệp Hàm Huyên, người đàn ông của mày nhất định thuộc về tao." Kèm theo đó là hình ảnh Kính Thiên Minh cởi trần, khuôn mặt đỏ ửng, còn Tần Gia Dung cuốn khăn tắm ngồi cạnh đó. Có thứ gì đó bóp nghẹt trái tim Diệp Hàm Huyên. Đau, rất đau...! Không nghĩ nhiều, Diệp Hàm Huyên như con gió, chạy nhanh ra khỏi cửa, cô phải về, nhất định sẽ kịp... Kính Thiên Minh, anh mà thất thân trước Tần Gia Dung, bà đây sẽ không tha cho anh đâu! Kính Thiên Minh, phải chờ em về đấy nhé! "Đối mặt với một Diệp Hàm Huyên lạ lùng như thế này, anh rất sợ. Sợ em yêu anh ta..." Vũ Minh Hạo mất mát khẽ nói. ________ Chương này siêu dài ^^ gần gấp đôi chương cũ đấy mọi người nhé!!!! Giờ mỹ nhân cứu anh hùng mới ngầu ^^ Minh ngây thơ đang gặp nguy hiểm >.