Lần này trở về với thân phận khác, chứng kiến một màn "hai thầy trò nhà kia" Diệp Hàm Huyên cũng phải công nhận- diễn quá đạt! Đặc biệt là Dực Phàm, vẫn là khuôn mặt nhân hậu hiền từ, nụ cười ấm áp- chỉ là không phải dành cho cô nữa! "Xin lỗi, ta tới muộn, Tiểu Huyên, con sao thế?" Tần Gia Dung mím môi lắc đầu, "Con không sao...." Tô Dĩ Anh cười lạnh, "Cô bây giờ tất nhiên không sao, để xem chút nữa cô còn nói được câu này không!" Bầu không khí giương cung bạt kiếm này cũng thật khiến cho người ta khó chịu, Diệp Hàm Huyên thầm than, Kính Thiên Minh anh ta núp xó nào rồi không biết! Mãi vẫn chưa xuất hiện....!Bảo bối trong bụng cô lại không ngoan ngoãn chút nào! Chừng vài phút sau, bóng hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện, nổi trội giữa đám đông. Hắn đem theo nụ cười nhàn nhạt, bước chân hữu lực từ từ bước đến. "Để mọi người chờ đã lâu." Sở Kinh Dực nghiêm cẩn nói, lần này hắn còn đại diện cho Sở gia mà đến, là bộ mặt của gia tộc. Tần Gia Dung cảm giác đôi chân sắp trụ không nổi nữa, giờ này Sở Kinh Dực không phải đang ở bên Diệp Hàm Huyên hay sao? Tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây chứ? Không lẽ....Diệp Hàm Huyên phát độc mà chết- nên hắn tới đây tìm cô ta tính sổ sao? Không thể a! Rõ ràng là cô ta cũng hạ một liều lượng không hề nhẹ trên người Sở Kinh Dực, chất độc không màu, không mùi, không vị, lại thấm qua da một cách dễ dàng, độc sẽ ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng mà chết....! Sở Kinh Dực dù có là Hoa Đà tái thế cũng khó lắm cứu chữa! Diệp Hàm Huyên đã chết không có lý nào anh ta còn đứng ở đây, hay là có huyền cơ gì khác? "Ah, Diệp ma nữ......" Sở Kinh Dực tà mị cười, nhướn mày tiến về phía Tần Gia Dung nói. Trước câu nói đầy hàm ý của Sở Kinh Dực, tim đen của Tần Gia Dung như giật thóp, người này tại sao lại đến đây quấy phá cô ta chứ? Không thể được! Nếu Cyril biết cô ta bắt tay với Sở Kinh Dực, lại còn để Diệp Hàm Huyên sống sót- ông ta sẽ không tha cho cô đâu! Cyril là con quỷ dữ độc ác, đến cả con khốn Diệp Hàm Huyên kia bao năm kêu ông ta là thầy, ông ta còn không tha....càng huống chi cô ta lại là........ "Sở Kinh Dực, chào anh!" Tần phu nhân lúc này đột nhiên lên tiếng mắng yêu, "Con bé này, sao lại gọi thằng bé một cách xa lạ vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn không phải vẫn luôn là Sở thần kinh sao?" "Dạ, nhưng bọn con đều đã lớn rồi! Không còn như ngày xưa nữa." Tần Gia Dung tuỳ tiện tìm một cái lý do, chẳng lẽ ép cô ta nói rằng: chính hắn không cho cô gọi như thế! Bởi vì cô ta không phải Tiểu Huyên của hắn!!!!! "Haizz, tuỳ con vậy. Mà lão gia nhà này cũng thật kì cục. Vừa làm lễ hoa đăng xong là biến đâu mất! Giờ sắp đến giờ thả đèn trời cầu phúc mà vẫn chưa thấy đâu!" Tần Cảnh Dật nãy giờ đều chuyên tâm vuốt ve lọn tóc xoăn của Bạch Thiên Ân, lúc này lại cười ôn hoà nói, "Mẹ đừng vội. Cha và em rể làm gì đó thần bí lắm, chắc không phải muốn dành cho mẹ và Tiểu Huyên một món quà bất ngờ nào đấy chứ?" Từ sau kia vụ Tần Gia Dung không mang huyết thống Tần gia bại lộ, quan hệ giữa Tần phu nhân và Tần lão gia hoà hoãn không ít, trái lại hai người như vợ chồng son sớm tối bên nhau, hại một đám người giúp việc trong nhà bị rải cho một đống thức ăn chó. Tần phu nhân chỉ ậm ừ gật đầu, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua tia sáng lạ. Quả nhiên không để mọi người đợi lâu, ngay sau đó Tần lão gia nghiêm nghị đi đến, đi ngay sau ông chính là Kính Thiên Minh. Khác xa so với ba tháng trước, bố vợ và con rể nhà này cực thân thiết là đằng khác. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là cha con thân sinh. Bởi lẽ bình thường Tần lão gia rất ít khi cười, vậy mà lúc này để lộ tia cười hiếm có trên khuôn mặt... "Tần lão gia....." "Tần lão...." Mọi người bên dưới đều tự giác tránh dạt sang hai bên, tạo thành lối đi cho hai người. Dù rằng Tần lão gia đã rời giới quan trường hơn mười năm, nhưng uy danh của ông vẫn còn đấy, hơn nữa Tần Gia thế hệ này còn có một thượng tướng trẻ tuổi Tần Cảnh Dật! Tâm lí con người lúc nào cũng thế, cường giả vi tôn, luôn kính trọng kẻ mạnh! Tần lão gia giơ tay ra hiệu chào, cũng không nói gì mà chống quyền trượng đầu rồng bước lên đài cao. Diệp Hàm Huyên trong lòng ngũ vị tạp trần. Vô tình nhìn vào đôi mắt đen như ngọc của Kính Thiên Minh thì thấy trong đôi con ngươi kia- tràn ngập bóng hình của cô. Giật mình né tránh tầm mắt của anh, Diệp Hàm Huyên trong lòng mắng thầm, người này sao không thể tiết chế một chút chứ? Nhỡ không may phía Cyril và Tần Gia Dung phát hiện ra điểm khả nghi thì sao? "Chậm đã. Minh...!Em có thứ đồ quan trọng, nhất định phải giao tận tay cho, ngay bây giờ!" Tô Dĩ Anh lấy hết can đảm nói, bất chấp tất cả nói. Không kịp để Kính Thiên Minh trả lời, Tô Dĩ Anh đã chạy như bay về phía anh, vội vã kéo tay anh lên rồi đặt vào. "Xin hãy tin em lần này! Tần Gia Huyên không hề xứng với anh! Cô ta cắm sừng anh! Đem thằng con hoang ở đâu về đổ hết cho anh!!! Em không chịu được!" Sự việc diễn ra quá đột ngột, ai cũng không ngờ thiên kim Tô thị này lại lớn mật đến thế! Chưa kể đến việc phỉ báng con gái cưng nhà họ Tần, mà giờ phút này chính cô ta cũng đang làm chậm buổi lễ tế.....! Kính Thiên Minh cười nhẹ, ý cười kia ngập tràn đôi mắt, sau đó ngón tay tinh xảo bóc hồ sơ Tô Dĩ Anh giao cho ra. "Ừm, quả thực không tệ! Quả thực là con hoang!".