Ánh mắt Tần Thụy hiện lên vẻ ghen tỵ điên cuồng, cậu mím môi, lạnh lùng trả lời: "Đúng vậy." Tần Linh cảm thấy trái tim mình vô cùng lạnh lẽo. Ánh mắt cô đầy vẻ đau xót nhìn cậu: "Vì sao phải làm thế?" Tần Thụy nhìn chằm chằm từng biểu hiện trên mặt cô, thấy cô đau khổ nhìn mình, tim của cậu bỗng cảm thấy lạnh lẽo hoang vu. Vì một tên nam sinh khác mà cô lại chất vất cậu. Chẳng lẽ trong tim cô cậu không quan trọng bằng người khác sao? Im lặng một lát, cậu bình tĩnh lên tiếng: "Hắn ta viết thư tình cho em." Nghe câu trả lời của cậu, cô cười lạnh: "Chỉ vì cậu ấy viết thư tình cho em mà anh giết cậu ấy sao?" "Bất kỳ là ai thích em, anh cũng sẽ khiến cho kẻ đó biến mất." Cậu gằng từng chữ. Tần Linh suy sụp nhắm hai mắt lại, cả người tê liệt ngồi trên sô pha, trong lòng tràn đầy gió to sóng lớn, bất lực như thế, vô dụng như thế. Cô cho rằng mình có thể nắm chặt tay cậu cùng vượt qua mọi khó khăn để đi đến hạnh phúc cuối cùng, nhưng mà cửa ải đầu tiên mà hai người không thể vượt qua được lại là bản thân của mình. Cô bỏ bàn tay cậu đang nắm chặt tay mình ra, bình tĩnh đi lên phòng. Nhìn thấy cô bỏ đi, Tần Thụy muốn vươn tai nắm lấy cô nhưng nghĩ đến điều gì đó, cậu từ tử bỏ tay xuống. Bước vào phòng, Tần Linh nhanh chóng bỏ quần áo vào trong va li, kéo va li lại rồi mở cửa phòng đi xuống lầu. Thời điểm vừa mới bước đến cửa phòng, thì vali đang cầm trên tay bị giữ lại, tay cậu giữ chặt tay cô lại, ý đồ muốn ngăn cản. Tần Linh bình tĩnh lên tiếng: "Buông tay." "Không buông!" "Buông ra!" "Không buông!" Tần Linh nâng mắt bình tĩnh nhìn cậu: "Tần Thụy, anh cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa sao?" Lời nói của Tần Thụy tràn ngập kiên quyết: "Anh không cho em đi!" Tần Linh cười lạnh: "Anh nghĩ làm vậy có thể ngăn cản được em sao?" Giọng nói của cậu hơi khàn đi, bóng dáng cao lớn che khuất cô: "Em đã quan hệ với anh, thì em đã là người phụ nữ của anh!" Cô mặc kệ lời nói của cậu, liều mạng bắt lấy cánh tay cậu muốn giãy ra khỏi trói buộc, cô cần thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại mối quan hệ của hai người, nếu bây giờ còn nhìn thấy cậu, cô sợ mình sẽ làm ra chuyện gây tổn thương bọn họ. Mắt thấy cô sắp thoát khỏi trói buộc của mình, Tần Thụy đột nhiên ôm lấy cả người cô: "Em đã nói yêu anh!" Cô hung hăng muốn né tránh, liều mạng kháng cự cái ôm của cậu, nhưng vẫn bị cậu gắt gao ôm vào ngực như cũ làm cô gần như không thở nổi. Trong mắt cô đầy lệ: "Tần Thụy, tình yêu của anh làm em cảm thấy quá áp lực. Lúc trước vì em quen Lục Phong, vì không chấp nhận anh ấy quen em anh lại làm anh ấy bị thương. Lần này là Lý Hạo. Vậy lần sao sẽ là người nào nữa đây? Chẳng lẽ ai thích em anh đều sẽ gây hại cho những người đó hết sao?" Cậu hôn cô, hôn đến mức hô hấp tắc nghẽn: "Linh Linh, anh thừa nhận lần này là anh sai. Nhưng quả thật anh không chịu được khi có người muốn cướp anh ra khỏi anh. Nếu để cho anh được lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn làm như vậy, anh không hối hận." Nụ hôn nồng cháy lan tràn giữa răng môi, lưỡi của cậu nhanh chóng mút lấy lưỡi cô như muốn kéo cô vào vòng xoáy tình dục. Tần Linh nhắm mặt lại, cả thân thể cứng ngắc mặc cho cậu không kiêng nể hôn lên thân thể cô, nhưng cô lại không hề có cảm giác. Cái hôn này không thể nào khơi gợi được cảm xúc tình dục như bao lâu nay mà cậu dành cho cô. Tần Linh không hề có cảm giác, mà hứng thú của Tần Thụy cũng không cao, quả nhiên không lâu sau cậu liền buông ra, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô. Trong ánh sáng hoàng hôn chiếu qua khe cửa sổ, cô nói với cậu: "Tần Thụy, hiện giờ em cần thời gian suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta. Nếu như anh cứ hành động như vậy, thì chúng ta chia tay đi." Nếu cậu vẫn không thể thay đổi, thì hãy làm cho tất cả toàn bộ đều kết thúc vào hôm nay đi. Ánh mắt của cậu tràn đầy vẻ hoảng sợ, đau khổ, khó có thể tin. Vẻ mặt cậu bỗng nhiên hiện lên lạnh lẽo, đôi mắt thẳng tắp bắn về phía cô, sau một lúc lâu thì dịu đi: "Linh Linh, ngày cá tháng tư còn chưa tới, nói đùa như vậy không vui đâu." Tần Linh lặp lại lời lúc này một lần nữa, kiên quyết nói: "Tần Thụy, em muốn về nhà. Nếu không, chúng ta chia tay đi." Cậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, đôi tay bắt lấy bả vai cô ngày càng siết chặt, cực kỳ cố gắng áp chế tức giận ở trong lòng. Sau một lúc, cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Linh Linh, em phải biết rằng cả đời này Tần Thụy anh sẽ không buông tay em. Bây giờ, anh sẽ để cho em yên tĩnh một thời gian. Nhưng đừng khiến anh đợi quá lâu." Nói rồi, cậu lưu luyến không muốn buông tay cô. Nhưng Tần Linh bình tĩnh đẩy tay cậu ra, cô nhanh chóng kéo vali đi ra ngoài. Tần Thụy nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, ánh mắt cậu hiện lên sự u tối lạnh lẽo cùng kiên quyết điên cuồng khiến người ta sợ run. ... Tần Ngạo kẹp một điếu thuốc đứng trước cửa sổ sát đất, cả khuôn mặt ông bị hãm trong sương mù lượn lờ, kính cửa sổ chiếu sáng gò má ông, khuôn mặt tinh xảo mang theo ý nhị của đàn ông thành thục. Lông mày rậm nhẹ khóa, con ngươi thâm trầm như mộng, mà bản thân ông lại tràn ngập sức quyến rũ mê người, làm người ta không tự chủ mê luyến. Phía sau ông, trên giường lớn mỹ lệ một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đang dùng ga giường bọc nửa thân trần, mê muội nhìn chằm chằm tấm thủy tinh chiếu ra gương mặt người đàn ông. Bộ dạng ông trầm tư tràn đầy sức sống quyến rũ, nhưng lại làm cho phụ nữ vĩnh viễn cũng không bắt được suy nghĩ của ông. "A Ngạo!" Người phụ nữ nũng nịu kêu nhỏ, cô ta muốn làm gián đoạn của suy nghĩ của ông, ông nhất định là đang nghĩ đến người phụ nữ khác, mà người phụ nữ cô ta phán đoán kia làm cho cô ta đó kỵ vạn phần. "A Ngạo!" Thanh âm càng thêm kiều mỵ. Tần Ngạo quay đầu lại, lãnh khốc mở miệng: "Cút ra ngoài!" Người phụ nữ giật mình, môi đỏ mọng ủy khuất nhẹ miếu, một lời cũng không dám cãi lại hay phản kháng lại mệnh lệnh của ông, ôm ga giường lặng lẽ mở cửa đi ra. Đối diện với người phụ nữ quần áo xốc xếch, Simon liếc nhìn cô ta một cái rồi xoay người đi thẳng vào trong phòng. Chủ tịch có rất nhiều phụ nữ, hầu như người nào khi tiếp xúc với ngài ấy đều không thể chấp nhận được người đàn ông khác. Chỉ có thể nói là do khí chất của người ấy luôn có sự hấp dẫn trí mạng đối với mọi phụ nữ mà thôi. Nhưng anh ta vẫn thường thấy chủ tịch thường ngồi trầm ngâm một mình. Lúc đó, gương mặt của ông luôn hiện lên sự hoài niệm, thậm chí nếu để ý có thể nhận thấy một sự mê luyến trong đó. Anh ta có thể chắc chắn lúc đó chủ tịch đang nhớ đến một người nào đó. Nhưng từ trước đến nay, anh ta không hề biết được người đó là ai. Lúc đầu, anh ta cũng nghĩ đó là mẹ của thiếu gia. Nhưng sau khi vô tình thấy được vẻ mặt của chủ tịch khi nói chuyện với phu nhân, anh ta đã loại bỏ suy nghĩ đó ngay. Thật không biết người phụ nữ nào có thể làm cho chủ tịch luôn nhớ đến như vậy? Lắc nhẹ đầu để loại bỏ hết những suy nghĩ không liên quan ra ngoài đầu mình, Simon lặng lẽ tiến đến sau lưng người đàn ông. "Chủ tịch!" Người đàn ông im lặng một chút, như không hề để ý đến tiếng kêu của Simon. "Thiếu gia sao rồi?" sau một khoảng thời gian đầy áp lực, rốt cuộc giọng nói từ tính của người đàn ông cũng vang lên. Tim Simon đập lỡ nhịp một phút. Anh ta hít sâu một hơi, vội vàng trả lời: "Thưa chủ tịch, cậu ấy vẫn ổn ạ." "Vẫn còn quen người phụ nữ kia sao?" "... Dạ." Lưỡng lự một hồi, anh ta quyết định trả lời. "Ha..." Người đàn ông nhếch môi cười khẽ. Nghe tiếng cười của ông, lưng Simon run lên một cái. Mỗi khi chủ tịch cười như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. "Thật không biết nếu nó biết được người phụ nữ của mình bị người khác làm nhục, nó sẽ có cảm giác thế nào?" Nghe được câu nói của ông, thân thể của Simon đều run lên dữ dội hơn. Tuy anh ta luôn biết chủ tịch lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng vẫn bị hành động lần này của ông dọa sợ. Qua hành động của thiếu gia cũng biết được người phụ nữ đó quan trọng với cậu ấy như thế nào. Nếu như chủ tịch thật sự làm thế, e rằng tình cảm của hai người sẽ không thể nào cứu vãn được nữa. "Chủ tịch, chuyện này..." Anh ta chần chờ, muốn khuyên ngài ấy không nên làm như vậy. Nhưng không đợi anh ta nói hết lời, người đàn ông đã lạnh lùng mở miệng: "Simon!" "Dạ!" Anh ta vội vàng cúi đầu. "Cậu có vẻ thích xen vào chuyện của tôi quá nhỉ?!" Vẫn giọng nói lạnh lùng ấy, nhưng tim gan của Simon như muốn vỡ ra. Anh ta vội vàng quỳ xuống: "Xin lỗi chủ tịch, là do tôi quá phận!" Mồ hôi từ trên mặt của anh ta nhanh chóng chảy xuống nhưng anh ta vẫn như cũ không cảm nhận được. Không trả lời lại câu nói của anh ta, người đàn ông lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài đi. Mau liên hệ với sát thủ, bảo cậu ta giải quyết cho tốt việc này." "Vâng." Cậu ta vội vã gật đầu, đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài. Mà người đàn ông vẫn không hề quay đầu lại, bóng dáng của ông được ánh nắng chiều che khuất, khiến người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của ông.