Nhìn hành động thân mật của hai người, ánh mắt Tần Thụy lóe lên tia tối tăm. Cậu không nói lời nào, nhanh chóng đặt ghế ngồi cạnh Tần Linh. "Phủ nhận nhanh thế. Chẳng lẽ em đoán đúng rồi?" Giọng chàng trai bỗng nhiên trầm xuống. Tần Linh vội vã lắc đầu, cô nhanh chóng giải thích: "Không phải đâu." "Chúng tôi chỉ là bạn bè." Lục Phong nhanh chóng nói với cậu thiếu niên. Nhìn hành động gấp gáp của cô, ánh mắt anh hiện lên sự chua xót. Cô luôn là người bình tĩnh, rất ít khi anh nhìn thấy cô phản ứng gấp gáp như vậy. Điều này chứng tỏ người thiếu niên này rất quan trọng với cô "Vậy thì tốt. Em có thể ngồi đây không? Không quấy rầy hai người chứ? Bồi bàn nói những chỗ khác trong nhà ăn đã được đặt trước, thế nên..." Tần Thụy lạnh nhạt nói. Tuy chỉ là câu hỏi nhưng mà cậu đã hành động trước rồi. chẳng lẽ bây giờ kêu cô đuổi cậu đi? Bồi bàn vẫn mỉm cười, không nói gì nhiều. Chỗ còn trống xung quanh rất nhiều, rõ ràng là cậu nói bậy. Tần Linh im lặng, không thèm trả lời cậu. Rõ ràng cậu đã ngồi rồi mà còn giả vờ hỏi cô làm gì. Bây giờ nếu cô đuổi thì cậu có đi không? Lục Phong nhìn không khí kỳ lạ giữa hai người, anh cười cười không lên tiếng. Có điều, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nụ cười của anh đầy sự miễn cưỡng. "Em muốn ăn gì?" Lục Phong dịu dàng hỏi Tần Linh. Chàng trai cũng theo ánh mắt anh mà nhìn cô. Tần Linh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, "Em ăn cái gì cũng được." Lục Phong cười, gọi cho cô một phần thức ăn. Mình cũng lấy một phần và cả đồ uống. "Vị tiên sinh đây ăn gì?" Bồi bàn nhìn Tần Thụy. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm cô, bình tình lên tiếng: "Giống cô ấy." Nhìn hành động không kiêng nể gì của cậu, tranh thủ lúc Lục Phong không để ý, cô quay sang trừng cậu một cái. Nhận thấy ánh mắt của cô, đuôi mắt Tần Thụy hiện lên nét cười vui vẻ. Gương mặt vốn dĩ lạnh nhạt xa cách của cậu như bừng sáng lên khiến Tần Linh giật mình sửng sốt. Thấy cô hơi ngỡ ngàng nhìn mình, nụ cười của thiếu niên càng thêm rực rỡ. Lục Phong quay sang nhìn thấy hai người đang đắm đuối nhìn nhau, tim của anh như vỡ vụn. Đến giờ phút này, anh nhận ra khoảng cách giữa mình và cô đã quá xa, xa đến nỗi anh không thể nào kéo cô lại được nữa. "Ăn đi." Đồ ăn họ gọi đã lên, Lục Phong cố gắng giữ bình tĩnh nhẹ nhàng nói với cô "Vâng." Tần Linh giật mình, hơi áy náy nhìn anh. Cô nhanh chóng cầm dao nĩa lên, cúi đầu cắt thức ăn trong khay. Bỗng nhiên một đôi đũa gắp cà rốt đặt sang dĩa thức ăn của cô. Tần Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy cậu thiếu niên bình tĩnh nhìn cô nói: "Cô cũng biết là em không thích ăn cà rốt mà." Giọng nói cậu vẫn lạnh nhạt nhưng vẫn có thể nghe ra sự thân thiết trong đó. Tần Linh bỗng có xúc động muốn đẩy cậu ra khỏi bàn ăn. Nếu không thích thì lúc này đừng gọi. Cậu đừng tưởng cô không biết cậu làm vậy là có ý gì? Chẳng phải là để cho Lục Phong nhìn thấy quan hệ của hai người bọn họ sao? Cũng giống như những gì Tần Linh suy nghĩ, khi nhìn thấy hành động của Tần Thụy, gương mặt vốn đang giữ bình tĩnh của Lục Phong chợt trắng bệch. Bàn tay anh nắm chặt nĩa đến nỗi lộ rõ gân xanh. Không khí trên bàn ăn bắt đầu chuyển sang trạng thái kì lạ. Vốn bàn ăn cũng không lớn. Nên khi Tần Thụy chen vào khiến nó chật ních. Người ngồi trên các bàn khác trong nhà ăn đều tò mò nhìn về phía bọn họ. Tần Linh cực kỳ xấu hổ. cô lặng lẽ nhìn Lục Phong, chỉ thấy anh cúi đầu xuống ăn thức ăn của mình, không thể nào nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh. Bỗng nhiên đùi cô bị bóp chặt. Cô giật mình nhìn thì thấy Tần Thụy đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình, "Cô giáo, sau khi tan học em chờ cô. Chúng ta cùng về nhà." Lời nói của cậu như quả bom đánh thẳng vào trạng thái kì lạ của ba người. Toàn thân Tần Linh cứng lại. Cô đã nhìn thấy ánh mắt chứa giật mình của Lục Phong. "Tiểu Linh, em ở chung với cậu ấy sao?" Tần Linh im lặng, không biết nên trả lời anh như thế nào. Bỗng nhiên trên đùi cảm nhận được sự đau nhói. Cô cúi xuống nhìn thấy bàn tay thiếu niên đang bóp chặt đùi mình. Đáy lòng cô thở dài. Thôi! Dù sao cũng không thể dây dưa mãi như vậy được! Cô gật nhẹ đầu, "Vâng!" Lục Phong cười khổ: "Xem ra, anh vẫn là đến chậm một bước." Anh bỗng đứng lên, giọng nói tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng có thể nghe ra sự gấp gáp trong đó: "Xin lỗi, anh có chút việc. Đi trước nhé." Nói xong, anh vội vã bước đi. Nhìn thấy thân hình hơi loạng choạng của Lục Phong, lòng Tần Linh ngoại trừ áy náy ra thì vẫn là áy náy. Cô trừng mắt nhìn Tần Thụy, "Sao anh lại làm như vậy? Dù sao đi nữa thì em và sư huynh vẫn là bạn bè." "Sư huynh? Gọi thân mật thế à?" Cậu hừ nhẹ. "Đây chỉ là xưng hô bình thường mà thôi." Tần Linh thầm thở dài. Hơn nữa, đây không phải là trọng điểm có được không? "Anh không thích xưng hô như thế. Sau này đừng để anh nghe thấy nữa, biết không?" Cậu nheo mắt lại. Thấy cậu cố tình gây sự như vậy, Tần Linh hơi đau đầu. Cô xoa xoa trán, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, em muốn về phòng làm việc..." "Thế nào? Chẳng lẽ em không muốn công bố quan hệ của chúng ta sao?" Tần Thụy kéo tay cô, trầm giọng hỏi. "A Thụy..." Tần Linh thở dài. "Em biết anh vẫn lo lắng về mối quan hệ của chúng ta. Nhưng rốt cuộc phải nói thế nào thì anh mới tin đây..." "Lấy lòng anh, cam tâm tình nguyện để anh đè em. Để anh biết ngoài thân thể em thì tâm hồn em cũng thuộc về anh. Tất cả của em đều thuộc về anh. Em làm được không?" Tần Thụy dán sát vào tai cô, nói. Mặt cô đỏ bừng. Cậu dám nói những lời như vậy ở nhà ăn. Im lặng một chút, cô lên tiếng: "A Thụy, anh thử tin tưởng em một lần, có được không? Những gì em đã hứa với anh, nhất định em sẽ làm được." Nói xong cô nhìn thẳng vào mắt cậu. Tần Thụy nhìn chằm chằm cô, thấy cô nói thật nên gương mặt của cậu hơi dịu xuống. Tay cậu nắm chặt lấy tay cô, "Được, anh tin em. Chiều nay chờ em đón em nhé. Anh muốn đưa em đến một nơi." Tần Linh thở dài một hơi, biết tạm thời không thể bắt cậu chấp nhận tin tưởng cô được, cô gật nhẹ đầu: "Được." ... Sau khi tan học, Tần Linh đứng ở một góc trường học đợi Tần Thụy. Cô không hề nhận biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần mình. Ở một góc tối gần đó, có một tay súng đang nhắm thẳng vào cô, sát thủ chậm rãi bóp cò. Từ trong sân trường đi ra, cậu đã nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh của người con gái cậu yêu. Nhưng chưa kịp chạy đến chỗ cô, cậu nhìn thấy ánh sáng chiếu vào một góc súng đang lộ ra. "Đừng!" Tần Thụy hô to. Trong nháy mắt lúc đạn bay ra, Tần Linh chỉ kịp quay đầu lại nơi phát ra tiếng kinh hô. Cô chỉ kịp nhìn thấy gương mặt Tần Thụy tràn đầy thần sắc hoảng sợ, sau đó thân thể của mình bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy. "Phanh!" Một tiếng vang thật lớn, thân thể cô chấn động. Trong nháy mắt cô cơ hồ mất đi tri giác, cô cho rằng mình đã chết, nhưng khi cô mở mắt ra, lại nhìn thấy Tần Thụy từ trên người mình chậm rãi ngã xuống. Máu, máu đỏ tươi từ sau lưng của cậu phun trào ra ào ào, cô không quên được ánh mắt cuối cùng của cậu nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy cô thấy được sự kiên định cùng ôn nhu. Cậu ngã xuống trên người cô, những giọt máu nhỏ xuống tản ra như những đóa hoa hồng lớn. "A Thụy, A Thụy... Anh làm sao vậy, A Thụy, tỉnh tỉnh lại đi..." Cô quỳ xuống trên mặt đất, nước mắt nhanh chóng rơi đầy mặt. Tại sao ông trời lại đối xử bất công với bọn họ như vậy? khó khăn lắm cô mới nhận ra tình cảm của mình, quyết định một lần yêu đương cùng cậu, nhưng khi hai người bọn họ chưa kịp hưởng thụ phút giây hạnh phúc, cô lại tận mắt nhìn thấy cậu đỡ đạn thay cô, ngã xuống trước mặt cô... Sự sợ hãi, hoảng loạn, đau lòng... nỗi đau như bóp nghẹt tim cô, trước mặt cô là một mảnh tối đen, dường như ngày tận thế đã tới. Tần Thụy bị đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật, cậu bị thương vô cùng nghiêm trọng, đạn hình như đã bắn trúng trái tim cậu, trường R.Y cũng đã bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn. Tần Linh vẫn gọi tên Tần Thụy, cho đến khi mắt mở trừng trừng nhìn cậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Mặt của cô bởi vì có quá nhiều nước mắt đã trở nên lạnh lẽo tê dại. Dương bá nghe được tin thiếu gia bị trọng thương, cả người ông bỗng nhiên xụi lơ. Cố gắng chống đỡ thân mình vội vã chạy vào bệnh viện thì nhìn thấy thân ảnh bất lực run rẩy của cô giáo Tần đang đứng dựa vào tường. Lòng ông tràn đầy đau xót. Ông là người chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi thiếu gia yêu cô giáo Tần đến lúc cô chấp nhận cậu ấy. Khó khăn lắm hai người mới được hạnh phúc, thế nhưng thời gian hạnh phúc chưa lâu lúc này lại phải đối mặt với sinh tử.