Đầu Tần lão gia kêu lên vài tiếng "lộp bộp....."
Năm đó khi ông trở về bệnh viện chính là vào ngay phòng bệnh thăm Nhiên Nhi, người ta nói phụ nữ khi sinh là bước một chân vào quan tài, ngay khi vợ ông thập tử nhất sinh thì ông không có mặt. Mãi đến tận sau này, Tần lão gia vẫn hối hận vì đêm hôm đó không ở bên cạnh người bạn đời của mình.
Sau đó bác sĩ nói Nhiên Nhi vẫn ổn, ông mới yên tâm chạy sang phòng hậu sản thăm đứa nhỏ của mình. Lúc Tần Cảnh Dật ra đời không nhận được sự sủng ái của cha mình. Bởi lẽ Tần Chi Lăng quan niệm con trai chính là tình địch lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông, ông luôn mong muốn Nhiên Nhi có thể sinh hạ cho ông một tiểu công chúa- giống như Nhiên Nhi hồi bé.
Khi nhìn thấy bảo bối bé bỏng trong nôi, tuy rằng con bé có chút không giống Nhiên Nhi lúc nhỏ, nhưng đây chính là tâm can của ông và Nhiên Nhi, Tần lão gia sao có thể không sủng con bé lên trời.
Ở bệnh viện quy định trên nôi của mỗi đứa bé đều ghi họ đặc thù, hơn nữa giám sát rất nghiêm ngặt, tất không thể có sự gian trá ở đây! Mà Tần lão gia cũng không thể ngờ được...
Ông bàng hoàng quay sang nhìn Tần Cảnh Dật, xúc động hỏi, "Này là như thế nào?"
Tần Cảnh Dật hơi hơi cười, nhìn thẳng vào mắt ông nói, "Cha không phải đã biết rồi sao? Cần gì phải hỏi con?"
So với thái độ của Tần lão gia, Tần phu nhân còn choáng kinh hơn, không thể nào...Điều bất hạnh bà suy đoán lại ứng nghiệm....
"Phụt...." Tần phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, u uất dồn nén ở phế quản khiến bà không trụ nổi. Nghĩ đến những việc bà đã làm với con gái ruột của mình....
"Nhiên Nhi..."
"Mẹ...."
"Mẹ...."
"Phu nhân...."
Bốn người Tần lão gia, Tần Cảnh Dật, Tần Gia Dung, Diệp Hàm Huyên đồng thanh nói.
Tần Gia Dung vốn muốn tiến lên đỡ bà thì bị Tần Cảnh Dật ngăn lại, hơn nữa anh còn thô lỗ đẩy cô ta ra. Tần Gia Dung dù biết chuyện cô không phải con ruột của Tần phu nhân đã bại lộ- nhưng cô ta không thể để người nhà Tần gia biết Diệp Hàm Huyên mới chính là con ruột của họ! Cô không được hưởng thì Diệp Hàm Huyên cũng đừng hòng.
"Anh, sao anh lại đẩy em ra? Mẹ luôn yêu thương em nhất mà. Phải không cha?"
Tần Gia Dung uỷ khuất khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng trông thương tâm vô cùng, quay sang nhìn Tần lão gia.
Tần lão gia phức tạp Tần Gia Dung. Đáy lòng quặn đau khi thấy con bé khóc. Nhưng mà con bé không phải con ruột của ông với Nhiên Nhi, vậy đứa nhỏ của ông đi đâu rồi? Tần lão gia lòng như lửa đốt, ngàn vạn lần cầu mong đứa bé mạnh khoẻ mà lớn lên.
"Cha, có chuyện gì vậy? Cha đừng giấu Dung Nhi mà? Hay là Dung Nhi làm gì sai?"
Tần lão gia lắc đầu thở dài, cố gắng kiềm chế nỗi đau nói, "Không phải lỗi của con. Đều là ta sơ suất. Đều là lỗi của mình ta."
Tần Cảnh Dật đứng bên cạnh nhếch mép cười khinh, không ngờ đến nước này dù biết con rắn độc này không phải con ruột mình, cha vẫn bênh cô ta như vậy, anh trầm giọng nói, "Cô không cần diễn kịch nữa! Từ giờ phút này tên của cô là Diệp Tiểu Dung! Cô căn bản không có tư cách mang họ Tần!"
Một câu nói âm độc như giáng sét vào đỉnh đầu mọi người ở đây! Thanh âm của Tần Cảnh Dật mang theo khí lực lớn, vang vọng khắp cả căn phòng, tựa hồ cố tình để tất cả mọi người nghe thấy.
"Đại hội gia tộc của Kính gia thành sân chơi của Tần gia mất rồi!"
"Đùa chứ? Tần thượng tướng là đang nói với em gái ruột của anh ta, Tần đại tiểu thư Tần Gia Dung phải không?"
"Đồ con heo này, bây giờ phải gọi là Diệp Tiểu Dung, không nghe Tần thượng tướng vừa nói sao?"
"Ôi má, không lẽ là do chuyện truỵ lạc của cô ta nên bị đuổi khỏi Tần gia sao?"
"Tôi nghĩ còn có huyền cơ bên trong cơ. Tần thượng tướng đã đưa thứ gì đó cho Tần lão gia xem mà, Tần gia thế hệ này chỉ có độc nhất một con gái, bao che vô cùng, đâu phải vì chuyện này mà đuổi khỏi gia tộc được?"
"Sao tôi cứ thấy họ Diệp có gì đó quen quen?"
Tần lão gia cau mày ý tứ nhìn Tần Cảnh Dật, ông chưa kịp nói thì Tần Gia Dung đã ngã quỵ xuống đất, lắc đầu nói, "Dật, mọi người không phải vẫn luôn cưng chiều em nhất hay sao? Tại sao chỉ vì việc nhỏ đấy mà anh lại đối xử với em như vậy? Em là Tần Gia Dung mà, cha, mẹ, giúp con..."
Tần Cảnh Dật ngay cả nhìn Tần Gia Dung cũng khinh thường, khinh miệt nói, "Diệp Tiểu Dung à, cô hạ màn được rồi đấy! À thôi, cô cứ tiếp tục giả ngu đi, tôi nói cho mọi người cùng nghe. Cô vốn không phải con của cha và mẹ sinh ra mà là do một tay Diệp Phỉ Phỉ sinh. Tần đại tiểu thư? Cái danh này cô cũng xứng mang sao?"
Tần Gia Dung bày ra khuôn mặt ngạc nhiên không thể tin được, lắc đầu mạnh, "Không thể nào, Dật, anh nói gì vậy? Em biết anh luôn có thành kiến với em. Nhưng em là em gái anh mà, tại sao lại đối xử với em như thế? Tại sao? Diệp Hàm Huyên mới là do Diệp Phỉ Phỉ sinh cơ mà...."
Đối với thông tin này, Diệp Hàm Huyên sốc cũng không kém. Tần Gia Dung sao lại là con gái của mẹ cô được? Vậy cô là ai? Hay là cô ta và cô là chị em sinh đôi khác trứng? Nhìn sắc mặt của Dật rất nghiêm túc, không có khả năng anh ấy nguỵ tạo ra việc này!
"Bình tĩnh, đừng hoảng. Rất nhanh sẽ có đáp án." Kính Thiên Minh luôn bày ra bộ dáng xem kịch vui, cong môi trấn án Diệp Hàm Huyên. Anh chưa từng để tâm thân phận của vợ yêu là gì! Nhưng những thứ mà Tần Gia Dung cướp của cô ấy, sẽ phải quy về chủ cũ! Tần lão gia chắc hẳn không ngờ người ông trước nay đều nuôi ong tay áo, còn đi tự ngược đãi chính con gái ruột thịt của mình!
Tần Cảnh Dật tựa hồ không kiên nhẫn nổi với hạng người như Tần Gia Dung, cặp mắt bá khí kia xẹt qua một tia u ám, kết hợp với đầu lông mày đang nhăn lại, chứng tỏ anh vô cùng tức giận, "Mày còn mở miệng mà không biết ngượng? Em gái tao sao? Mày nói thêm tên tao một lần nữa xem! Mày chỉ là con gà rừng đội lốt phượng hoàng! Hai mươi năm năm trước, mày và Huyên Nhi của tao bị đánh tráo! Dựa vào cái gì mà em gái tao phải chịu sự hắt hủi, phỉ bảng từ mọi người, mà mày một đứa hàng giả nghiễm nhiên chiếm mọi sự sủng ái của cha mẹ?"
Tần Cảnh Dật vốn kiệm lời, đây là câu nói dài nhất mà anh nói từ trước tới đây! Từng câu nói đều mang theo sự phẫn nộ, còn kèm theo sự chua xót! Nếu như anh sớm phát hiện ra thì Huyên Nhi của anh đã không phải chịu nhiều uất ức như thế....
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
84 chương
15 chương
54 chương