Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Một tháng sau...
Vì tránh sự ồn ào và làm phiền của giới truyền thông nên hôn lễ được tổ chức trên một hòn đảo thuộc Kính gia. Lễ đường màu trắng như lâu dài trong truyện cổ tích nổi bật giữa biển khơi xanh rì.
Trời xanh như ngọc, mây trắng khẽ đưa, hải âu chao liệng như muốn nhảy một điệu chúc phúc cho đôi tình nhân.
Trong phòng chờ cô dâu, Diệp Hàm Huyên bị một tốp người vây quanh. Đây đều là chuyên gia trang điểm do Kính gia đặc biệt mời.
Bên kia Diệp Hàm Huyên ngay cả một người thân cũng không có. Tần Cảnh Dật dù sao cũng là đàn ông, theo luật lệ tất nhiên không thể vào đây. Còn Tần phu nhân dù bình thường có đối xử không tệ với cô chăng nữa, nhưng cô vẫn là con tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình bà ấy, sao có thể bỏ qua?
Hơn nữa còn có vị đại tiểu thư Tần Gia kia. Một tháng qua ngày nào cô cũng không được yên ổn. Hết sát thủ này đến sát thủ khác nhắm vào cô.
Diệp Hàm Huyên cười, Tần Gia Dung à, cô nghĩ lấy mạng tôi dễ dàng vậy sao?
Chợt Diệp Hàm Huyên cảm giác có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, cô quay ra tới cửa thì nhìn thấy Kính Thiên Minh đang đó, bộ dáng si ngốc nhìn cô.
Diệp Hàm Huyên đỡ trán, Ok, I am fine...
"Anh ra ngoài trước đi. Giờ này chú rể không được phép vào."
Diệp Hàm Huyên tức giận nói. Tên ngốc này, cả tháng nay đều bám riết lấy cô không tha, cô ăn cơm, hắn tuyệt đối không ăn phở, cô uống pepsi, hắn tuyệt đối không uống cô ca. Duy trì có lúc đi vệ sinh cô đi nhà nữ, hắn đi nhà nam thôi!
Thực ra lúc đầu Kính Thiên Minh một mực đòi vào cùng, Diệp Hàm Huyên nói:
"Anh hoạn đi rồi vào ngồi bệ với tôi."
Kết quả Kính Thiên Minh khuôn mặt đỏ ửng, chạy ngay vào nhà vệ sinh nam. Diệp Hàm Huyên bật cười, tên ngốc này cũng có tự trọng nha!!!
"Vợ, anh muốn búi tóc giúp vợ." Kính Thiên Minh nhẹ nhàng nói, rồi ra hiệu cho đám người kia lui ra.
Căn phòng chặt ních vốn ồn ào giờ phút này chỉ còn hai người.
Ngoài cửa, Kính Thiên Minh sải bước tiến vào, anh mặc một bộ vest cưới, trước ngực cài hoa chú rể, đẹp đến mức khiến người đối diện không thể rời mắt.
Trong một giây phút nào đó, Diệp Hàm Huyên cảm giác tên chồng này của cô không hề ngốc...
Bên tai cô vang lên giọng nói trầm trầm ấm áp của Kính Thiên Minh.
"Chồng muốn làm việc này cho vợ."
Mái tóc dài đen mượt như nhung của Diệp Hàm Huyên được Kính Thiên Minh chải tỉ mỉ. Ngón tay thon dài của anh lướt qua, nâng niu từng sợi tóc như ngọc của cô.
Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng sóng ào ào nhẹ vỗ bờ đá.
Căn phòng này nằm ngay sát bờ biển, chỉ cần ngước mắt ra xa là có thể thấy sóng gợn lăn tăn từng nét.
Khi nãy căn phòng đầy bóng người, cô vẫn thấy cô tịch vô cùng. Giờ không hiểu sao yên bình ấm áp đến lạ. Tựa như tận sâu trong nội tâm cô có dòng nước ấm khẽ chảy qua.
"Tóc vợ đẹp, vợ cũng đẹp nữa."
Trái tim Diệp Hàm Huyên bỗng đập lệch một nhịp.
Cô chửi thầm, cái tim chết tiệt không có tiền đồ này, chỉ là tên ngốc này thả thính một câu thôi mà!!! Đập mạnh làm cái lông gì chứ?
"Cấm anh thả thính tôi." Diệp Hàm Huyên đe doạ.
Kính Thiên Minh ngớ người ra, hỏi lại: "Thả thính là gì vậy vợ?"
"Là tán tỉnh."
Kính Thiên Minh đàng hoàng nói: "Vợ của chồng, chồng không tán tỉnh vợ thì tán bà hàng xóm sao?"
"Em gái cái lông nhà anh."
"Em gái cùng mẹ của anh không còn nữa." Chợt giọng điệu Kính Thiên Minh trở lên bi thương vô cùng.
"Họ chôn thân trong biển lửa mà anh không thể làm gì được."
Diệp Hàm Huyên có thể thấy rõ sự đau đớn trong tận tâm can tên chồng ngốc này. Đáy lòng cô khẽ trùng xuống. Không hiểu sao khi thấy bộ dáng bất lực của tên ngốc này, có thứ gì đó không vui cứ len lỏi trong cô.
Nháy mắt căn phòng lại khôi phục bộ dáng tĩnh lặng.
"Đã xong thưa công chúa điện hạ."
Kính Thiên Minh còn chỉ tay vào trước gương trước mặt, kích động nói:
"Vợ xem, đẹp quá đi!"
Trước đây Diệp Hàm Huyên biết mình xinh đẹp nhưng không ngờ cô có thể xinh đẹp đến vậy!
Diệp Hàm Huyên sững người, nhìn vào trong gương đến giật mình sững sờ. Má ơi!!! Tay nghề của tên ngốc này cũng tốt quá đi. Khi nãy cô cứ nghĩ mình sẽ ra lễ đường với mái tóc rối bù tổ quạ chứ...
Búi tóc tinh xảo tỉ mỉ sau gáy cô, giống như đám mây đang chuyển động, xinh đẹp đầy sức sống.
" Anh, anh chắc hẳn trước đây từng búi tóc cho nhiều cô gái lắm nhỉ?" Giọng điệu có chút vị chua mà Diệp Hàm Huyên không nhận ra.
Kính Thiên Minh rầu rĩ nói: "Vợ nói gì đó, đây là lần đầu tiên chồng búi tóc đó."
Nói đoạn vênh mặt đắc ý khoa: "Thế nào, có phải chồng đây nghịch thiên lắm không?"
"........." Tên ngốc này luôn biết cách đập tan thiện cảm mà cô mới dành cho hắn.
Diệp Hàm Huyên mỉm cười đứng dậy, giống như đoá quỳnh trắng nở rộ trong đêm, khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải say mê. Bình thường Diệp Hàm Huyên rất lạnh nhạt, lúc này đây trên gương mặt trắng nõn nà có thêm mấy phần dịu dàng, mấy phần thanh tú, mấy phần kiều mị...
Chiếc váy cười trắng tinh ôm sát, tôn lên dáng người uyển chuyển của cô.
"Vợ, cho anh hôn trước một cái được không?" Kính Thiên Minh chớp mắt chờ mong, cộng thêm khuôn mặt điển trai làm người khác khó khước từ.
Diệp Hàm Huyên đối với yêu cầu của tên chồng ngây thơ này cũng không lấy làm khó khăn. Dù sao hắn ngốc có hiểu gì đâu! Người chiếm tiện nghi là cô mới đúng.
"Oanh...." Cửa phòng bật mở.
Cô gái mặc bộ váy màu xanh lam xinh đẹp đứng ngoài cửa, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hay cho nhà ngươi Diệp Hàm Huyên, con mẹ nó, dám cưới trộm không mời bà đây. Chán sống rồi hử?"
Diệp Hàm Huyên muốn khóc, Kính Thiên Minh cũng muốn khóc...
Một người khóc vì sát thần của mình đã đến.
Một người lại vì chuyện tốt của mình bị phá hư.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
10 chương
15 chương
61 chương
5 chương
99 chương