Thật là xấu hổ chết đi được!!! Đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Hàm Huyên thấy mất mặt đến vậy! Hơn nữa lại còn trước một tên ngốc... Diệp Hàm Huyên đưa tay ra phía sau lưng, khuất tầm nhìn của Kính Thiên Minh. Đùa chứ, tay cô đang run chết đi được? Không phải bị phế luôn rồi đấy chứ... "Haha, tôi bảo này. Thật ra lên được hay không lên được cũng không có gì to tát." Dù sao tên ngốc nhà mi có dùng được đâu! Tất nhiên câu sau Diệp Hàm Huyên chỉ để trong lòng. Đùa chứ nhỡ chọc tên ngốc này xù lông thì sao? Nam nhân ai nấy đều chả tự trongh ngất trời ấy! Kính Thiên Minh không đồng ý, hùng hồn lí lẽ: "Ai nói với vợ vớ vẩn vậy? Phải lên được thì mới...." "Làm sao?" "Mới khoẻ được! Bác sĩ dậy chồng thế. Hai vợ chồng đều khoẻ đều thích." Khoé miệng Diệp Hàm Huyên co rút liên tục, rốt cuộc ai dạy tên ngốc này mấy chuyện như thế này hả? Súng của bà đâu? Bà muốn bắn chết hắn!!!! Kính Thiên Minh nhìn thấy voẹ mình thẫn thờ, bâng quơ khua tay trước mặt Diệp Hàm Huyên. "A, tôi quên mất, tôi có việc quan trọng phải đi gấp, sẽ trở lại thăm anh sau." Diệp Hàm Huyên vội vàng nói, bộ dạng trối chết, như kiểu chỉ cần ở đây thêm một giây thôi cô cũng chết được vậy! Còn về cái bao giờ sẽ trở lại thăm à? Mơ đi cưng! Sau khi tổ chức hôn lễ xong cô phải dạy dỗ tên ngốc này cho ra trò mới được... Tia nắng chiếu rọi trên khuôn mặt yêu nghiệt của Kính Thiên Minh. Lúc này đôi mắt anh đầy vẻ não nề. "Vợ chán ghét chồng sao? Bọn họ, bọn họ đều mắng chồng là đồ ngốc." "Cả anh, dì đều nói chồng như thế. Vợ..." Lúc này, Kính Thiên Minh làm ra vẻ vô cùng cô đơn, đáng thương y như chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi vậy. Thoáng chốc trong nội tâm Diệp Hàm Huyên thoáng dao động, thậm chí, thậm chí cô còn muốn giơ tay lên tát cho mình vài cái, xem cô ức hiếp trai đẹp thành cái bộ dạng gì kìa!!! "Chồng biết rồi, vợ đi đi, không cần đến thăm chồng nữa đâu." Kính Thiên Minh ngẩng đầu nhìn Diệp Hàm Huyên, nở một nụ cười chói loá, đẹp hơn tất cả các loại hoa trên thế gian này. Diệp Hàm Huyên cảm giác máu đang dồn đến sống mũi cô, sắp phun ra mất rồi... Tên ngốc này sao được ông trời phú cho dung nhan yêu nghiệt đến thế chứ!!! Làm cô không nhịn được muốn lợi dụng hắn ngốc mà ăn sạch sẽ hắn... Nhất thời tâm can Diệp Hàm Huyên mềm nhũn, cô biết mình chưa rời khỏi đây được rồi! Cũng được, dù sao cô cũng chưa có việc gì làm, ngồi đây "bồi dưỡng tình cảm" cũng không tệ! "E hèm, tôi là người đại nhân đại nghĩa, yêu thương con người vì thế ở lại đây thêm chút nữa." Diệp Hàm Huyên hắng giọng nói. Kính Thiên Minh cực kì kích động, vui sướng nói: "Chồng biết vợ là người lòng mang thiên hạ, đại nhân đại nghĩa, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương mà..." Diệp Hàm Huyên vuốt cằm, ung dung nghe Kính Thiên Minh nói. Tên chồng ngốc này kể ra cũng không tệ lắm, kĩ thuật vuốt mông ngựa không tệ nha!!! Ít ra làm cô thấy vui vẻ. Diệp Hàm Huyên tiến lên ghế dài nằm xuống, tay chống cằm, cao cao tại thượng như vị nữ vương đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh vậy! "Này, đem nho đút cho tôi ăn." Diệp Hàm Huyên ngoắc ngoắc ngón trỏ nhìn Kính Thiên Minh. Kính Thiên Minh vui vẻ vội xuống giường, lấy chùm nho màu tím mọng nước, đi về phía Diệp Hàm Huyên rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Diệp Hàm Huyên có ảo giác, tên chồng ngốc này đang vẫy vẫy cái đuôi lên tận trời rồi! "Há miệng nào vợ." Diệp Hàm Huyên tất nhiên phối hợp. Tần phu nhân bảo cô vào đây chăm sóc tên ngốc này, cô giúp đỡ hắn vận động, tốt cho sức khoẻ, này cũng không sai đi! "Ngon không vợ." Đôi mắt Kính Thiên Minh lấp lánh hỏi. Diệp Hàm Huyên giơ ngón tay tạo thành kí hiệu Like. Cửa sổ mở to. Một cơn gió mát lạnh thổi vào. Tóc Kính Thiện Minh bay nhảy trong gió, trong một thoáng, Diệp Hàm Huyên bỗng thấy trái tim đã chết từ lâu của mình khẽ đập mạnh. Hơi ấm lan toả khắp căn phòng. Diệp Hàm Huyên thầm nghĩ, cũng không tệ cho lắm, nếu như có thể mãi như này cũng tốt.... Tiếc rằng thời gian tốt đẹp không được bao lâu. Cửa phòng bỗng chốc mở toang. "Ầm...." Tần Gia Dung khuôn mặt đay nghiến xuất hiện ở ngoài cửa, hét to: "Diệp Hàm Huyên con tiện nhân này, cô dám tranh thủ không có tôi ở đây quyến rũ Minh ca." Diệp Hàm Huyên làm bộ ngoáy ngoáy lỗ tai, khẽ than: "Tai tôi còn chưa có điếc. Chậc..." Tần Gia Dung khi nhìn thấy Minh ca luôn lãnh khốc vô tình, dịu dàng đút nho cho Diệp Hàm Huyên ăn thì khuôn mặt cô ta khẽ vặn vẹo nhưng cố duy trì bộ dáng dễ thương, đau khổ nhìn Kính Thiên Minh. "Minh ca ca, anh sao có thể? Chẳng phải trước đây anh từng nói yêu em sao?" Quả nho trong miệng Diệp Hàm Huyên suýt rơi ra, lời của cô ta cũng quá buồn nôn đi. Không hiểu sao khi nghe những lời Tần Gia Dung nói, đáy lòng cô cảm thấy chua xót. "Chồng à? Trước đây anh không lau dỉ mắt hả?"