Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 35 : Một thoáng rối loạn

[...] "Nhị thiếu đã về thưa đại thiếu gia" Tổng quản gia gõ cửa phòng riêng của Phó Kiệt nhẹ giọng thông báo, nơi mà suốt một ngày vừa rồi Phó Kiệt vẫn ở yên trong đó chưa hề ra ngoài. Rạng sáng hôm trước trở lại nhà chính Phó gia Phó Kiệt đã hạ lệnh bất cứ ai cũng không được phép đến quấy rầy kể cả cha hắn, đến giờ dùng bữa thì chỉ cần gõ cửa rồi đặt xe đẩy thức ăn trước cửa phòng hắn là được. Nhưng riêng Phó Thanh nếu từ trường đại học thi cử xong xuôi quay về nhà thì báo ngay với hắn một tiếng. Khi Tổng quản gia dứt lời, lát sau cửa phòng luôn đóng im lìm mở ra, Phó Kiệt một thân quần áo năng động thoải mái, đầu tóc hơi ẩm giống như vừa tắm xong đạm mạc gật đầu với ông. Nhìn qua Phó Thanh đứng phía sau biểu tình vẫn ôn hoà như trong ấn tượng chưa từng thay đổi, Phó Kiệt cố nén xúc động muốn băm vằm đứa em trai cùng cha khác mẹ này thành ngàn mảnh, hắn thấp giọng: "Cậu đợi tôi ở thư phòng" Sau đó không nhiều thêm một lời nào nữa đóng cửa lại. Phó Kiệt thay một bộ quần kaki vàng nhạt áo sơ mi đen đơn giản sau đó khép cửa tiến về phía thư phòng cuối hành lang tầng 2. Ngay khi vừa bước vào Phó Kiệt trông thấy Phó Thanh biểu tình nhàn nhã ngồi ở bộ ghế gỗ đàn uống trà, tay cầm quyển sách Tôn Tử Binh Pháp và 36 Kế rất nghiền ngẫm chú tâm, cho dù thấy Phó Kiệt đi vào cũng chỉ từ tốn chào một câu: "Anh, khỏe" Ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách. Phó Kiệt lại không hề để tâm đến thái độ của Phó Thanh, nếu Phó Thanh đã có thể bình tĩnh nghênh đón hắn thế này hẳn đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn ngồi xuống phía đối diện tự rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm cười nhạt: "Thuộc hạ của cậu làm việc thực năng suất" Phó Thanh thấp giọng cười cười: "Anh quá khen, bọn họ sao có thể địch lại đám bạn thân vào sinh ra tử của anh được. Một gia tộc truyền thống về Y học, một gia tộc ai cũng ở trong quân đội, một gia tộc hô mưa gọi gió trên thương trường. Đây mới đúng là - chọn bạn mà chơi - trong truyền thuyết" Phó Kiệt đặt ly trà đã uống vơi đi một nửa xuống bàn, lấy từ trong túi quần một xấp ảnh lia xuống trước mặt Phó Thanh: "Còn nhỏ thì đừng có học mấy cái âm mưu xây dựng từ trí tưởng tượng góp nhặt trong truyện trinh thám. Nếu cậu muốn vị trí kế thừa Phó gia, ngay lúc này tôi cũng có thể báo với cha vứt cho cậu ngay lập tức không cần bày trò làm ảnh hưởng liên lụy đến người khác". Còn mạt thế đến Phó Thanh có sử dụng được tiền của Phó gia hay không, cũng chẳng liên quan đến hắn. Nhìn lướt qua vài tấm ảnh thấy các thuộc hạ thân tín của mình làm nhân vật chính, đang thay hắn đi bố trí các công việc, sắc mặt Phó Thanh thoáng biến đổi trong chốc lát. Phó Kiệt với bàn tay ra trước kéo tấm ảnh một thuộc hạ của Phó Thanh đứng nói chuyện cùng một nhân viên mặc áo blouse trắng của viện nghiên cứu quốc gia chỉnh ngay ngắn cho Phó Thanh thấy rõ: "Tuy không biết động cơ cậu tìm người của viện nghiên cứu để làm gì, thế nhưng nơi này mới xảy ra hỏa hoạn nếu tấm ảnh được gửi đến cho các tòa báo và cảnh sát, dù cậu không làm nhưng cũng không thoát khỏi bị tạm giam khá lâu để điều tra đâu. Chưa kể.... vị trí kế thừa cũng bị ảnh hưởng." Đến lúc này thì Phó Thanh không thể giữ bình tĩnh được nữa, hắn gập quyển sách lại nhìn thẳng vào mắt Phó Kiệt: "Anh muốn gì?" "Muốn gì là muốn gì? Tôi mới là người hỏi cậu muốn gì mới đúng" Phó Kiệt đan tay để trên đùi rất ra dáng một người làm anh trai giảng đạo lý đúng sai mà đối đáp Phó Thanh. " Tôi muốn toàn quyền thừa kế tất cả gia sản của Phó gia, một cắc anh cũng không có. Anh đồng ý?" Phó Thanh híp mắt nghiến răng nói. "Tôi chỉ hỏi cậu muốn gì chứ tôi không nói sẽ đáp ứng cậu muốn gì" Phó Kiệt hừ lạnh. "Với lại dạo này tôi đang thiếu tiền, tại sao là con trai cả mà lại không có đồng nào của Phó gia trong tay chứ?" Phó Thanh như vừa nghe phải chuyện buồn cười nhất trong đời liền cười lớn hai tiếng: "Minh tinh nổi tiếng nhất nhì đại lục lại có thể phun ra câu thiếu tiền?? Phó Kiệt, tôi nói cho anh biết, không cần anh ban phát lòng tốt tôi cũng sẽ tự đạt vị trí người kế thừa xứng đáng nhất của Phó gia. Anh cứ đợi đó" Phó Thanh bỏ lại một câu toan đứng dậy thì Phó Kiệt chậm rì rì lên tiếng không để Phó Thanh kịp làm động tác tiếp theo: "Kế Phản Khách Vi Chủ của Tôn Tử có nói: Chủ động thì có thể khống chế đại cục; bị động luôn luôn bị người khác sai khiến, trong tình huống địch mạnh ta yếu, bất quản thế nào đều phải tranh thủ nắm lấy quyền chủ động; không chủ động không thắng lợi... Cậu rất thông minh khi mấy hôm trước để thuộc hạ tung tin giả lừa tôi rời bệnh viện Khiêm gia khiến Mạc Khanh dễ dàng bị bắt cóc, Mạc gia liền chĩa mũi nhọn về phía tôi đầu tiên tỏ thái độ bất hảo đến bây giờ. Thế nhưng cậu lại quá hấp tấp để lộ sơ hở. Quyền chủ động lúc này của cậu, có vẻ như không dùng não nhiều cho lắm thì phải. Hừ, đúng là thanh niên chỉ biết đọc mấy cái truyện trinh thám vớ vẩn học đòi mà ra" Nhìn Phó Kiệt không chút nào che giấu coi thường mỉa mai, Phó Thanh giận đến tím mặt không nói thêm một lời nào nữa cứ thế hậm hực bỏ đi, dáng vẻ ôn nhu tao nhã thường ngày cũng chẳng buồn giữ. Nhìn cánh cửa thư phòng bị đóng thô bạo, Phó Kiệt điềm nhiên cầm ly trà lên tiếp tục thưởng thức, liếc nhìn vào quyển sách Tôn Tử Binh Pháp và 36 Kế chỗ ngồi lúc nãy của Phó Thanh đang lật ở phần Phản Khách Vi Chủ nhỏ giọng một câu: "Hình như đọc sai thì phải. Đúng là thứ sách vớ vẩn" [ Chủ nhân, cổng di tích bậc 3 sắp khai mở, chủ nhân có muốn tiến nhập không gian ngay bây giờ không?] Nghe giọng nói vang lên trong đầu, Phó Kiệt ngẫm nghĩ một lát rồi từ chối: "Không cần đâu. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ mưa, ta đi thu thập thêm vật tư một chút. Ngươi ở trong đó hấp thu ngọc thạch tấn cấp đi" [Thủy Lam đã biết. Tạ chủ nhân] Không gian im ắng trở lại, Phó Kiệt cầm lấy xấp ảnh trên mặt bàn, nhìn vào một bức cùng địa điểm chỗ thuộc hạ của Phó Thanh nói chuyện với người của viện nghiên cứu đã rời đi. Ở đó xuất hiện một kẻ mặc đồ trắng vẻ ngoài thư sinh thanh tú đang bước đi, giơ tay hình chữ V về phía ống kính vẻ mặt tươi cười vô cùng gợi đòn. Càng nhìn càng thấy chướng mắt, bỗng nhiên một ngọn lửa đỏ rực bùng lên thiêu cháy toàn bộ xấp ảnh, hóa thành tro bụi phiêu tán biến mất. Phó Kiệt uống nốt ly trà rồi cũng đứng dậy rời đi. --- [...] "Các người nói xem, con gái của tôi hiện nay đang ở đâu hả???? Mụ nội cả dòng họ nhà nó!!! 3 thanh niên to xác cộng thêm một lão ngoan đồng, có mỗi cái việc trông nom một đứa con gái bé nhỏ 19 tuổi chưa được 50 kí cũng không xong. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Con bé là đứa con gái duy nhất trong nhà ai cũng phải nhường nhịn nó, yêu thương nó để mắt đến nó. Trước đến nay tính khí nó sáng nắng chiều mưa trưa nhật thực mắt mũi hay để cho trời quản, đầu chính là để mọc tóc chứ không biết suy nghĩ. KHÔNG - ĐƯỢC - CHẤP!!! Ấy vậy mà 1 ngày 24 tiếng 4 người chia nhau ra để mắt đến nó mỗi lần 6 tiếng có chết ai, nó đang bị bệnh, không trông được thì đánh điện gọi mẹ các ngươi về trông sợ tốn tiền điện thoại à?? HAY LÀ CHÊ TÔI CÒN ĐẺ ÍT???? Cái cô nãi nãi các người, còn để nó cho một tên đàn ông lạ mặt không biết ở đâu chui ra cắp tha đi không rõ tung tích. Lại còn nghe lời hắn dặn không đi tìm!!! Có tức chết tôi không????? " Mạc gia suốt từ sáng đến trưa nay vô cùng náo nhiệt với tiếng nói như quát nặng tựa thái sơn của Đường Lệ. Bà vừa ở thành phố Y quê mẹ đẻ xa xôi bay về không những không chút nào mệt mỏi mà còn có thể tổ chức "họp gia đình" với bà là người chủ trì nói suốt mấy tiếng đồng hồ chẳng cần nghỉ. Vậy cũng đủ biết cuộc họp cỡ nào nghiêm trọng. Mạc Trí Tường lí nhí: "Mẹ, con cũng đã phát video cho mẹ xem. Đừng sinh khí nữa được không?" "Không cái mông!!!! Con bé là em gái ngươi kém đến gần hẳn 1 con giáp cũng không biết suy nghĩ thấu đáo bố trí người trông nom canh gác lại bị mấy thằng nồi bắt mất. Khiêm gia cái con khỉ, Khiêm gia có bao nhiêu bệnh nhân mấy người nghĩ bảo vệ quản hết được sao???" Mạc Quân kín đáo quắc mắt trừng đứa con trai cả. Tính khí mẹ ngươi ngươi còn không hiểu? Tự nhiên nói vào làm gì làm bà ấy lại có thêm văn để tế. Suốt từ lúc thông báo vụ việc đến bây giờ Mạc Quân đã nghe Đường Lệ rủa xả tròn 1 ngày từ thành phố Y về đến đây, tai ông đã đau đến mức muốn rỉ máu nhưng cũng không dám hé răng thêm một lời, cúi gằm mặt chịu chung số phận ngồi trên ghế mà cảm giác như đang quỳ cùng với ba đứa con trai. Quả thực bọn họ đều sai, sai vì đã quá coi thường tình trạng đang xảy ra với Mạc Khanh. Chính bọn họ cũng không ngờ lại có kẻ cả gan dám đụng vào người của Mạc gia để ra tay, bắt cóc con gái duy nhất của bọn họ. Thế nên lúc này họ hoàn toàn không có quyền phản kháng. Đúng lúc Đường Lệ vẫn thao thao bất tuyệt thì Mạc Thiên nắm chặt tay đứng lên như đã hạ quyết tâm: "Mẹ, con làm vậy cũng có lý do riêng, Tiểu Khanh bây giờ đang trong tình trạng rất nguy mẹ cũng không thể tưởng tượng được, tiếng gào thét trong video..." "GÀO CÁI MẢ CHA NGƯƠI, NGUY CŨNG KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG LẾT CÁI MÔNG ĐI TÌM NHANH LÊN À!!!!" Đường Lệ hét lên, đồng thời nhấc chân rút chiếc dép ra phi thẳng vào trán Mạc Thiên khiến người hắn lập tức ngã ngửa về sau nằm yên vị trên ghế vì choáng váng. Mạc Quân cùng Mạc Trí Tường và Mạc Tần Ân nhìn thấy tình cảnh Mạc Thiên nguy nan cũng làm như không thấy, quyết định sống chết mặc bay. Đây mới là chân lý sống còn đốc rút từ bao nhiêu cuộc họp gia đình đã diễn ra trước đó. " Con bé là em gái ruột của bọn ngươi, là tấm chăn bông ấm duy nhất của ông khi về già. Tôi không cần biết mấy người làm cách nào. TÌM CON GÁI CỦA TÔI VỀ ĐÂY NGAY!!!!! " "..." Nghe tiếng quát tháo ầm ỹ dội vào trong điện thoại, Du Tư Duật đầu dây bên kia cười càng lúc càng khoa trương. A Nhất đứng ngoài ban công nhận điện của Du Tư Duật bất ngờ gọi đến không nghĩ nhiều chỉ biết lập tức bắt máy, hòng nghe tin tức của tiểu thư nhà mình đâu còn quan tâm phải tránh đi xa xa chút đỡ người ngoài nghe được việc riêng trong nhà cơ chứ. A Nhất nhíu mày: "Tiểu thư đâu?" Du Tư Duật vừa nói vừa cười: "Cũng biết Tiểu Khanh đang ở chỗ tôi hả? Goodjob *huýt sáo*. Có phải nghe giọng nói của tôi cái là nhận ra ngay? Hay là nhờ bàn tay trắng trẻo thon gầy?" "Bớt nói nhảm, không cần ngươi chỉ điểm ta cũng có thể lùng sục khắp khu biệt thự phía Bắc để tìm tiểu thư về bất kể mất bao nhiêu thời gian" A Nhất tỏ vẻ không kiên nhẫn muốn cúp máy. "Hey hey, wait!!!!" Du Tư Duật nhân nhượng: "Hẳn Tiểu Khanh đã cho anh xem năng lực khác thường của con bé rồi đi" "Ngươi cũng biết?" A Nhất ngờ vực. Sao không, tôi đây còn đọc đến chương mới nhất của nó rồi nhé. Và anh còn ngầu vãi lồng đến muốn rụng tim nữa cơ. "Tiểu Khanh đang gặp chút rắc rối. Nếu bây giờ xuất hiện con bé sẽ giống hệt một bệnh nhân tâm thần tấn công con người. You know, like a crazy dog