Phượng Hâm không dễ gì mới lái xe rời khỏi nơi tàn tích kia, tìm một chỗ khá xa mới dừng xe lại. Lúc trước, tiếng nổ cùng với mùi máu nồng đậm tản ra nhất định sẽ thu hút tang thi ở gần đó đi đến. Phượng Hâm nhân lúc binh đoàn tang thi còn chưa kéo đến, tìm thấy một cửa tiệm hoa bên đường, tiệm hoa đã mở cửa sẵn, bên trong hơi lộn xộn nhưng lại không có con tang thi nào, có vẻ như đã thoát ra ngoài rồi. Quả nhiên không đến một tiếng sau, số lượng tang thi kéo đến so với trước kia không ít hơn bao nhiêu. Tiểu Như cùng bố cô bé ngồi dựa bên nhau vào một góc, Phượng Hâm đứng bất động bên cửa sổ sát đất, nhìn bầy tang thi đang kéo đến mỗi lúc một đông hơn. Trong lòng mặc niệm vài phút cho bọn Hàn Tinh Diệu, cô cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Chuyện đầu tiên bầy tang thi này vừa đến là giành giật nhau những thi thể đã không còn nguyên vẹn trên mặt đất. Tiếng nhai ‘rốp, rốp’ vang lên khắp nơi. Châu Thiên nhìn cô gái đứng bên cửa sổ, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đêm qua nhìn không rõ, không ngờ sẽ thật sự là cô bé này. Cô bé hiểu về hắn một cách kỳ lạ, trong lòng hắn rất tò mò về cô. Phải biết rằng, những tin tức liên quan tới con gái hắn luôn bảo mật rất tốt, ngoài mẹ của đứa nhỏ ra thì không còn ai có thể biết. Vậy mà cô bé này lại biết. Lúc ở ngoài phòng thí nghiệm dưới lòng đất, cô bé nói với hắn, con gái của hắn bị bệnh tim bẩm sinh, nếu như không kịp thời cứu chữa e rằng sẽ sống không được bao lâu. Phải biết là con gái hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh, để giảm sự xuất hiện của con ngoài nơi công cộng, hắn cũng chưa từng cho con đi kiểm tra bao giờ. Nếu như đổi thành một người khác, dám trù con gái bảo bối của hắn, hắn không hạ đo sàn ngay mới lạ. Chỉ có cô bé kỳ lạ lá gan lại lớn này, khiến hắn tin tưởng một cách khó giải thích được. Hắn không chút chậm trễ, về đến nhà liền ôm con đi bệnh viện kiểm tra. Kết quả vậy mà đúng như lời cô bé đó nói. Cuộc phẫu thuật của con gái rất thành công. Cũng vì chuyện đó mà hắn cũng thiếu chút cửu tử nhất sinh, chỉ có điều đối với cô bé này, trong lòng hắn là sự cảm kích. Mẹ của Tiểu Như là một người phụ nữ vô cùng lương thiện, đã vì hắn mà hy sinh tất cả. Hắn cũng có thể vì con gái hy sinh tất cả, cho dù là sinh mệnh này. Phượng Hâm quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của đại ca, khóe miệng chậm rãi cong lên, không giống với vẻ mặt vô cảm trước kia, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong nụ cười có sự ấm áp mờ nhạt. Đối với người đàn ông này, bất kể là kiếp trước hay kiếp này cô cũng có ấn tượng rất tốt. “Đại ca, anh cần phải uống thêm chút nước đi.” Trong balo của cô chỉ có hai chai nước, trong tiệm hoa này lại có thêm mấy bình. Còn có cả một máy phát điện nhỏ, lúc mạt thế bắt đầu, điện nước đều bị cúp, tủ lạnh ở đây vẫn phát ra hơi lạnh, bên trong có thể vẫn còn đồ uống được. Châu Thiên yếu ớt gật gật đầu, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn cô đã cứu anh và Tiểu Như.” Phượng Hâm phất phất tay, không chút để ý nói: “Em vẫn còn nhớ anh là người anh trai nhặt được của em mà.” Anh trai nhặt được? Châu Thiên hơi ngây ra một chút, nhớ ra việc hắn tặng cho cô hạt giống rồi tự nhận là đại ca của cô. “Dù thế nào đi nữa thì bọn anh cũng rất cảm kích.” Phượng Hâm tinh nghịch nháy mắt, “Được thôi, lời cảm ơn này em nhận.” Hai người nhìn nhau cười, có vài lời hiểu trong lòng là được, có vài cảm tình đều nảy sinh trong bất tri bất giác. Phượng Hâm vẫn rất lo lắng cho đại ca, mặc dù tinh thần anh ấy đã thanh tỉnh nhưng cơn sốt vẫn không được đẩy lùi, đây không phải là biểu hiện tốt. “Em gái, người làm anh này vẫn chưa biết tên của em đây?” “Phượng Hâm… Phượng trong phượng hoàng, Hâm ghép từ hai chữ âm và khiếm” (凤歆) Nghe thấy cái tên này, đầu tiên Châu Thiên liền liên tưởng đến phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, “Tên hay.”