Cậu bé thấy Phượng Hâm nhíu mày liền lắc đầu. “Chị đừng hiểu lầm, em sẽ ở trong này đợi, em chỉ muốn biết tên của chị. Bố từng nói, con cháu Nghiêm gia trước giờ không nợ nhân tình người khác, nợ rồi phải trả gấp bội. Em không biết tên của chị sẽ không thể trả được nợ.” Lúc Phượng Hâm nghe đến Nghiêm gia liền nghĩ tới một người, lão đại khu đông, Nghiêm Ngải Đông, thiên hạ này sẽ có chuyện tình cờ thế này sao? Giống như trước mạt thế, cô đã đụng mặt người đàn ông đó ở cửa tiệm cắt tóc. Nghĩ một chút cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, quần áo trên người cậu bé, tùy tiện cầm ra cũng không phải ai có tiền mà cũng mua được. Một thợ cắt tóc như Nghiêm Ngải Đông sẽ có quan hệ với Nghiêm gia bọn họ sao? Phượng Hâm quyết định sẽ không nghĩ nữa, mấy tên khốn kiếp khu đông, tên nào tên nấy đều ra vẻ ta đây, chỉ có quản gia khu đông là không tồi. Đó cũng là người tự mình thăng cấp thành anh trai của cô, Châu Thiên, Châu bang chủ, Châu đại ca của cô. Kiếp trước cô cùng bọn họ không có giao tình gì, kiếp này, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ. “Không cần.” Cậu bé bên cửa xe bị khóa lại hô lên: “Em tên là Nghiêm Ngải Đình, anh trai em là Nghiêm Ngải Đông, bố em là Nghiêm Lôi.” Thân ảnh đang rời đi của Phượng Hâm dừng lại một chốc, vậy mà đúng là thế thật, xem ra về sau sẽ càng ngày càng thú vị rồi. Cậu bé chăm chú nhìn nhìn bóng lưng mảnh khảnh, thì thầm nói: “Chị ơi, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau.” Phượng Hâm nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe gần đó, lại nhảy liên tiếp qua năm sáu chiếc xe, quay lại không còn thấy chiếc xe đỏ nhạt có cậu bé kia mới đi vào không gian tinh thần. Cả cơ thể liền tê liệt nằm dưới mặt đất, đây chính là hậu quả của việc sử dụng dị năng quá giới hạn. Cô hiện tại thật sự muốn cử động cũng không muốn, cô chỉ nghỉ ngơi trong không gian nửa tiếng rồi lại ra ngoài. Cảm giác cả người sung mãn lực lượng, thật là quá tốt rồi. Tiếp theo, Phượng Hâm một phút cũng không nghỉ ngơi, gấp gáp lên đường mất một tiếng. Đoạn đường này đi khá thuận lợi, trên đường gặp phải hia con tang thi đều nhẹ nhàng giải quyết. Phượng Hâm nhìn con đường rộng rãi phía trước, không nhịn được thở ra một hơi, cuối cùng cũng có thể đi trên một con đường bình thường rồi. Giống như một con khỉ nhảy qua nhảy lại, thật lòng không dễ chịu gì. Tất nhiên cô đã nhìn thấy không dưới ba mươi người may mắn sống sót và tang thi đầy đất, thi thể nhân loại mới chết càng nhiều hơn, thi thể tang thi lại ít hơn một chút. Tang thi trên con đường này đa số đều đã bị thu hút đi về bên kia rồi, còn lại một phần ít ở lại nơi này. Phượng Hâm cang tiến gần, cuộc trò chuyện của một nhóm người thấp thoáng truyền vào bên tai. “Anh Báo, em thấy đoạn đường này còn hai bam tram mét bị kẹt không thể đi tiếp được, khắp nơi là tang thi, còn chưa đi vào chúng ta đã tổn thất mất năm mươi người anh em, còn đi tiếp, anh em...” Một giọng nam thô kệch không chút lưu tình đánh gãy lời người đàn ông đang nói. “Sợ chết thì đừng có đi theo anh mày, anh đã nói với chúng mày là anh muốn đi thành phố A3, em gái anh đang học ở đó, anh muốn đi tìm nó, chúng mày cứ nhất quyết đòi đi theo. Anh nói lại lần cuối, sợ chết thì mời chúng mày rời khỏi đây, ở lại thì ngậm mồm vào. Anh ghét nhất là đàn ông mà lắm mồm, cứ nhì nhằng y như bọn đàn bà.” Lúc Phượng Hầm đi đến gần thì nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, ánh mắt âm độc liếc bóng dáng cao to bên cạnh một cái. Không cần nghĩ cũng biết ai là ai? Thân ảnh cao to kia mặc áo ngắn tay, trên cánh tay trái còn xăm một lão hổ sống động như thật, có lẽ là người đàn ông được xưng là anh Báo.