Phượng Hâm nhìn về phía Lâm Tử Thạc đang đợi người, bọn họ hoàn toàn không có ý gì muốn ra tay giúp đỡ, đúng là một bọn cặn bã. Rất nhanh, quân nhân cùng tang thi đã hòa vào đánh thành một mảnh, mỗi một lần cây đao trong tay họ vung lên là lại khiến cho tang thi thương hại lớn. Tang thi không cảm nhận được sự đau đớn nhưng cũng không có khả năng tái sinh, ngươi chặt mất một cánh tay của nó thì nó chỉ còn một cánh tay, ngươi chặt mất hai cánh tay thì nó chỉ có thể dùng miệng cắn, như vậy độ nguy hiểm có thể giảm đi rất nhiều. Cần biết là chỉ cần bị tang thi cào thương thì sẽ trở thành đồng loại của chúng. Phượng Hâm hận không thể xông ra đánh một trận, nhưng lại vướng mấy người bên trên. Hiện tại vẫn chưa phải là lúc cô gặp bọn họ. Phượng Hâm nhìn tình hình bên ngoài đến mức máu nóng sôi lên, cũng tận mắt thấy được sự hữu nghị và tín nhiệm giữa những người quân nhân. Họ không chút do dự giao sau lưng cho chiến hữu, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu, chỉ một mực tiến về phía trước. Trên thế giới này e rằng ngoài quân nhân ra, không có mấy người làm được điều này. Chứ đừng nói đến người thân. Phượng Hâm nghĩ đến người thân của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, trong lòng lại không phải không có cay đắng, so với tang thi bọn họ còn đáng sợ hơn. Lúc này, cô nhìn thấy một nam tang thi với hình thể cao hơn những tang thi khác một phần ba xông về phía Hàn Tinh Diệu, người phía sau không chút trốn tránh, tựa như không nhìn thấy tang thi đang xông đến. Cùng với những bước chạy của tang thi, Phượng Hâm cũng cảm giác được mặt đất có sự rung động nhẹ. “Cẩn…” cô căng thẳng bịt chặt miệng mình lại, tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Móng vuốt của nam tang thi cao to cách Hàn Tinh Diệu càng lúc càng gần, hai mét, một mét, nửa mét,… Cách khoảng một nắm tay, Hàn Tinh Diệu liền động. Phượng Hâm không nhìn rõ hắn ra tay như thế nào? Chỉ thấy trên mặt đất là một thi thể bị cắt đôi. Trái tim đã bị biến thành màu đỏ sẫm, máu vừa mới rỉ ra đã bị một nữ tang thi gần đó ăn sạch sẽ. Dòng máu đỏ đen trào qua khóe miệng nữ tang thi, nó nhe nanh rống lên với Hàn Tinh Diệu. Hàn Tinh Diệu ưu tư không chút dao động, giống như một con báo săn đang đợi thời cơ tốt nhất để vồ lấy con mồi. Đối với người đàn ông này Phượng Hâm không quá hiểu biết. Kiếp trước, cô chỉ xoay quanh Lâm Tử Thạc và Đa Nghiên, còn lại những sự việc hay người khác đều không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô. Cô chỉ biết người đàn ông này là một người mặt than, trước giờ cô chưa từng thấy qua một biểu hiện cảm xúc trên gương mặt hắn. Đôi mắt đó trống rỗng không tia tình cảm, lại khiến cho người ta cảm thấy một mối nguy cơ sâu thẳm. Nghe nói, trong căn cứ không có lấy một người dám đối mắt với hắn, chỉ cần là một giây cũng có cảm giác mạng tùy thời cũng chẳng còn. Phượng Hâm đếm một lúc, quân nhân chỉ có hai mươi tám người, mà tang thi lại có đến gần hai trăm con. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua. Tang thi chỉ còn lại một phần tư, quân nhân lại không có chút thương vong nào, nhưng lực lượng và tốc độ vung đao rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Phượng Hâm gấp đến nóng ruột gan, cô không thể ngồi đây nhìn được nữa. Cô nhanh chóng tiến vào trong không gian tàng trữ vũ khí, tìm nửa ngày mới chọn được một món phù hợp với khí lực. Một cái cung màu tím cùng hơn năm mươi mũi tên. Hai món này cô tìm được vào một hôm đi dạo, thấy đẹp mắt nên mua về. Không nghĩ tới có ngày lại dùng đến. Đôi mắt vốn trong vắt càng trở nên sáng rỡ. Sao trước đây cô lại không nghĩ đến sử dụng thứ này chứ? Đúng là ngốc chết đi được. Bọn Đa Nghiên lần cuối gặp cô, cô vẫn còn để tóc dài thướt tha, lần này thêm món bảo bối này mà còn có người nhận ra cô thì xin bái phục.