Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối
Chương 8 : Tình nghĩa
Edit: LoveBabyCute
"Đi." Chu Nghị ngăn lại Trình Minh, mở miệng nói:"Hai người các ngươi phải cố gắng sống sót mà trở về."
Lưu Thư Minh cười không nói gì, khuôn mặt hàm hậu của Hứa Cường cũng nở một nụ cười ngây ngốc.
Trình Minh biết nếu mình đi sẽ trở thành một cái trói buộc, liền mím môi hờn dỗi quay mặt ra chỗ khác.
"Được rồi, còn chưa có chết đâu."
Lộ Miễn thật không khách khí phá tan không khí tan thương này, trên tay cầm ống tuýp không biết từ đâu mà có, theo dây mây từ từ trượt xuống, nhờ lực đạo ở tay mà mà trực tiếp hướng đến con tang thi gần nhất.
"Phách!" Đầu tang thi như một quả dưa hấu bị đập nát, óc trắng văng ra tung tóe.
Lộ Miễn nhìn cũng không thèm nhìn một cái, liền hướng đến con tang thi tiếp theo.
Mấy người trên lầu vẫn còn đang trong bầu không khí tang thương nhưng nhìn đến cảnh này liền bị dọa cho choáng váng, Lưu Thư Minh lại ảo não với ý nghĩ của chính mình, bởi hắn và Hứa Cường hai tay vẫn trống trơn, vũ khí cũng không có chuẩn bị, đây mới chính là muốn đi tìm đường chết a!
"Bắt lấy!" Thuận tay Cổ Đường Viên ném ra hai ống tuýp, chỉ cần không phải là người đáng ghét xấu xa, thì nếu được vẫn có thể giúp một tay.
Nhìn Lộ Miễn đã đi có chút xa, hai người Lưu Thư Minh gật đầu hướng Cổ Đường Viên một cái, mới bắt đầu leo xuống.
Có Lộ Miễn ở phía trước mở đường, tang thi trong máy bay cơ hồ đã bị diệt sạch, khiến hai người Lưu Thư Minh thoải mái hơn không ít, chỉ trong chốc lát ra đã xuống tầng một.
Cho dù đã không còn thấy người nào nữa, bọn người Trình Minh vẫn cố mở mắt to ra mà nhìn, nét khẩn trương hiện rõ trên khuôn mặt họ.
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Đột ngột một đạo thanh âm non nớt vang lên sau lưng mọi người, Cổ Đường Viên quay đầu lại chỉ thấy mấy người Tôn Phú đang lén lút, lấy đồ ăn của Lộ Miễn lưu lại.
Tôn Phú thấy kế hoạch trộm đồ ăn của mình bị phá hỏng bởi Tiêu Luật Hằng, nhất thời tức giận, giơ chân lên chuẩn bị đá, lại bị bóng đen đột ngột bay tới đá vào chân hắn thật mạnh, hắn còn chưa kịp thu hồi đã cảm nhận được một trận đau xót, cứ như xương cốt chỗ bị đá đều nát vụn rồi.
"Tôn ca!"
"Các ngươi dám trộm đồ ăn!"
Chu Nghị vừa thấy bộ dáng lén lút của họ, liền nghĩ đến Triệu lão lục, một đám đều như nhau không có gì tốt, cơn tức giận liền bộc phát.
"Đây là các ngươi muốn ăn đánh mà, mạt thế mới xảy ra đã làm nhiều chuyện xấu, lão tử xem hôm nay còn dám ngăn cản ta đánh chết bọn bây!"
"Chu Nghị, người đừng có mà kiêu ngạo, các ngươi hại chết lão đại, đều là tội phạm giết người, chuẩn bị chờ bị xử bắn đi!"
"A! Ngươi còn dám nói như vậy nữa à, trước kia cả ngày đều đi đánh nhau ăn cướp sao không nói đi! Còn có mắt ngươi mù sao mà kêu lão tử giết người, Triệu lão lục là bị tang thi giết chết, không có chứng cứ thì ngậm mồm lại đi!"
Người đối diện Chu Nghị bị hắn nói nhất thời sợ hãi, nhưng nghĩ đến bên mình có bốn người, mà đối phương chỉ có ba ngươi cùng một cái hải tử, nhất thời đứng thẳng lưng lên.
"Phi, lão tử đoạt thì như thế nào, có bản lĩnh thì ngươi đoạt lại đi!" Lúc này cũng không thèm sợ nữa, đi một cách quang minh chính đại lấy.
"Một đám cọp giấy, sao lúc trước Lưu ca còn ở đây sao không đoạt đi, lúc đó thấy trốn so với ai còn trốn xa hơn!"
Thanh niên đối diện nghe như vậy liền nhớ đến bộ dáng uất ức của mình, tức giận nói:" Dù sao các ngươi đều sẽ chết ở đây, ngươi...."
Thanh niên còn chưa nói xong, Chu Nghị liền bay qua đánh tới tấp, mắt thấy chính mình bị uy hiếp nhất thời nổi giận:" ** nói cái gì, có bản lĩnh thì nói tiếp đi, xem lão tử có đánh chết ngươi không!"
Vừa thấy Chu Nghị động thủ, mấy người còn lại cũng tự giác vây quanh, bọn người Trình Minh thấy thế liền đi lên hỗ trợ, nháy mắt liền hỗn loạn thành một đoàn.
Cổ Đường Viên ngược lại không có đi lên hỗ trợ, hiện tại chỉ là một trận đánh nhỏ mà thôi, nếu như vậy cũng không thắng nổi, vậy về su chính là bỏ đi.
Trước kia Chu Nghị làm bảo vệ, đánh nhau vẫn có thể, nhưng một lần đánh hai người có chút miễn cưỡng, mà đối phương lại là tên côn đồ, đánh nhau là bản tính, thủ đoạn cũng ngoan tuyệt, Trình Minh căn bản đỡ không nổi, sau một hồi liền thua, nhưng vẻ mặt quật cường cố chấp không chịu thua.
Làm cho người ta ngạc nhiên chính là Cố Tân, bình thường ít nói, cứ như bị chích thuốc, tuy không trực tiếp cùng đối phương đánh tay đôi, nhưng lại tìm kiếm xung quanh có vật gì đều ném hết lên người đối phương, đem thanh niên bị ném tới vừa khóc vừa la, cứ như vậy mà Cố Tân giải quyết xong một tên, liền chạy qua giúp Trình Minh.
Tiêu Luật Hằng thấy mấy người nhào vô đánh nhau thì lùi lại, cũng học Cố Tân thấy gì ném đó, tuy rằng khí lực của hắn không lớn làm cho người ta đau, nhưng cũng làm cho bọn người Tôn Phú gặp không ít phiền toái.
Đối phương bị bọn họ ném như vậy liền tức giận, cảm thấy bị khinh thường, Tôn Phú không biết rút ở đâu ra một cây côn, hướng Trình Minh ở đối diện mà đánh.
"Tiểu tử tránh xa!" Chu Nghị thấy như vậy liền cả kinh, nếu như bị đánh trúng chắc chắn sẽ bị thương.
Mà Trình Minh đây là lần đầu tiên đánh nhau, thấy đối phương xài vũ khí liền ngốc lăng, chờ nghĩ đến phải trốn thì đã chậm rồi.
"Oành!" Thân thể té ngã trên mặt đất phát ra một tiếng động lớn.
Mấy người đang đánh cũng không dừng lại, Cố Tân lại càng chăm chú đánh nhau, nhân cơ hội đối phương chú ý bên kia liền lấy cái ghế đập vào đầu hắn, chỉ thấy hắn trong nháy mắt ngã lăn ra đất.
Cổ Đường Viên mang theo ống tuýp, một phen sửng sốt mà kéo Trình Minh về phía mình, liền đầu thấy Chu Nghị đang đánh với hai người.
Những người nằm trên mặt đất tất cả đều hôn mê, hai người thanh niên bị bốn người nhìn như hổ rình mồi, nhất thời tạo ra thế cục không cân bằng.
Nhưng Chu Nghị làm sao có thể buông tha cho đối phương được, liền dũng cảm vung tay lên:"Các huynh đệ, lên!"
Đột nhiên cửa lên xuống tầng một thấp thoáng bóng người đến.
"Lưu ca!"
Vừa dứt lời thì Hứa Cường cùng Lộ Miễn lần lượt đi lên, sau lưng mỗi người đều có một cái bao lớn, trên tay cũng có rất nhiều đồ ăn.
Chu Nghị nhanh chóng tiến tới nhìn ba người một lượt, trừ bỏ nhìn bề ngoài có chút chật vật, cũng không có bị thương, như vậy mới thấy yên tâm, lại nhìn thu hoạch của ba người, tâm tình mới tốt lên.
"Xem ra tang thi cũng không đáng sợ mấy!"
Lưu Thư Minh mang sắc mặt mệt mỏi, nghe thấy như vậy liền lắc đầu:"Thế nào thì dễ dàng hả, bọn ta chỉ dám lấy đồ ăn ở gần đây thôi, hơn nữa nếu không có Lộ huynh đệ, ta chắc cũng không về bình an như thế này được."
Nói xong liền hướng tia cảm kích về phía Lộ Miễn, quay đầu lại liền nhìn thấy bốn người bị đánh bầm dập mặt mũi:"Đây là đang có chuyện gì?"
"Bọn họ muốn ăn đánh!" Chu Nghị khinh thường hừ lạnh một tiếng nói, sau đó đem toàn bộ chuyện xảy ra phía trước kể lại.
Lưu Thư Minh nghe xong thì gật đầu, cũng không nói gì, Lộ Miễn thì hắn không muốn tính kế động vào, đó là người có thể tín nhiệm, hắn cùng Hứa Cường tính toán đem toàn bộ chia đều cho mọi người.
Cổ Đường Viên kinh ngạc nhìn ba lô trong tay mình, bên trong toàn là ăn và nước uống.
Chu Nghị vừa cười vừa vỗ tay vào ba lô:"Em gái vất vả rồi, đây là người kia chia cho."
Trong mắt Cổ Đường Viên hiện lên tia hoảng hốt, nhìn thấy nét cười hiện lên trên mặt mỗi người, không khỏi nắm thật chặt ba lô trong tay, kiếp trước cô bị người phản bội, thiếu chút nữa đã quên trời đất bao la không chỉ có mặt xấu mà đi song song nó vẫn còn mặt tốt tồn tại.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
62 chương
2 chương
42 chương
49 chương