Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 17 : Người sống sót

Edit: LoveBabyCute "Rống!" Một căn ống sắt xuyên qua đầu tang thi, lúc rút ra còn mang theo một viên tinh hạch nhỏ bằng móng tay cái, tang thi chỉ kịp rống một tiếng liền lăn quay ra đất. Đem tinh hạch bỏ vào trong túi nhỏ, bên trong đó đã có hơn một nửa là tinh hạch, trừ bỏ tinh hạch hệ mộc bị Cổ Đường Viên hấp thu ra, còn nhiều hệ khác nhưng Lộ Miễn vẫn tỏ vẻ trong đó không có cái hắn cần, điều này đã kích thích trí tò mò của cô về dị năng của Lộ Miễn. Phải biết rằng trong cái túi này đa số có gần đủ hết hệ như kim mộc thủy hỏa thổ, ngay cả đến hệ lôi, hệ phong hiếm thấy ở tang thi cũng có vài viên. Cổ Đường Viên nhớ lại lúc Lộ Miễn chiến đấu cùng dây mây, lúc đó tay hắn đi đđâu thì dây mây lập tức biến mất đến đó, nhìn thì rất giống với không gian dị năng giả, nhưng kiếp trước Cổ Đường Hiên là dị năng không gian, nên cô có cảm giác Lộ Miễn thức tỉnh dị năng khác. Kiếp trước cô cũng đã nghe qua có nhiều dị năng đặc biệt hiếm, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, vì không có dị năng giả nào dễ dàng nói ra dị năng của mình cho người khác biết, bởi như vậy có thể tạo thêm một con đường lui cho bản thân. .... "Phía trước có người." Tiêu Luật Hằng đã khôi phục lại bộ dáng hình người, đang được Lộ Miễn ôm đi. Chạy về phía này gồm có bảy người, trong đó bốn nam ba nữ, nhưng vấn đề quan trọng nhất hiện tại là đằng sau bọn họ có rất nhiều tang thi đuổi theo. "Chạy mau, phía sau có tang thi." Một nam tử ngoài ba mươi tuổi nhìn thấy ba người liền hô lớn. Cổ Đường Viên cùng Lộ Miễn liếc mắt nhìn nhau, dẫn đầu xông ra ngoài, kinh ngạc trong mắt bảy người vẫn không hết khi thấy hai người nhắm về phía đàn tang thi, ống sắt vung đến đâu thì tang thi gục đến đó. Tang thi vẫn không ngừng ngã xuống khi có những cành cây xuyên nát qua đầu chúng, mỗi lần công kích là một mảnh tang thi về với đất mẹ. Nam tử lúc nãy lên tiếng gọi cùng với đồng bạn đã bất tri bất giác ngừng chạy, đứng yên tại chỗ mà trợn tròn mắt lên, há hốc mồm nhìn Cổ Đường Viên thoải mái giải quyết hết tang thi đuổi theo bọn họ. "Thật lợi hại!" Thấy con tang thi cuối cùng cũng đã ngã xuống đất, vừa lúc cô lại nghe được câu nói ấy, trong mắt xẹt qua tia sáng. Nếu muốn có dị năng cường đại cùng thực lực mạnh mẽ thì phải lấy kinh nghiệm trong thực chiến, vì chỉ có như vậy mới thuần phục sử dụng được, có khi ngay trong chiến đấu cũng có thể lĩnh hộ được chiêu thức mới, trừ bỏ cùng cấp hay thuộc tính dị năng tương khắc nhau ra, thì có ai là người bình thường đâu cơ chứ! Vẫn là nam tử kia phản ứng lại sớm nhất, nhìn nhìn khuôn mặt than của Cổ Đường Viên, cùng đứa bé trên tay Lộ Miễn. Cuối cùng đối với Lộ Miễn nói:" Đa tạ bằng hữu tương trợ*, ta gọi là Lí Hiển, là tiểu đội đội trưởng."  *Tính đánh: Cảm ơn các ngươi đã cứu mạng, nhưng không biết sao hiện tại Love lại thích cái cảm giác xa xưa nên chơi vậy cho nó chuối chút, ai không thích thì có thể tự động não suy nghĩ câu hay hơn, tuyệt vời hơn, mang tính chất vĩ đại hơn. "Tiểu đội?" "Mỗi lần ra ngoài thu thập vật tư đều tạo thành một tiểu đội, bởi có rất ít người muốn đánh lẻ*." *Hành động một mình. Lí Hiển kiên nhẫn giải thích. "Hai người muốn đi đâu? Căn cứ của chúng ta ở ngay phía trước, muốn hay không...." Cũng không phải Lí Hiển muốn kéo nhân tài về phía căn cứ, tuy rằng hắn rất muốn, nhưng nhìn ba người này bộ dáng rất chật vật, một bộ dạng của phong trần mệt mỏi, nếu không phải vì tang thi, vậy khẳng định do đi đường xa mà gây nên, bởi phía trước họ cũng gặp không ít người. Hơn nữa nhìn sao cũng thấy họ thực lực rất mạnh, mặc kệ đến đâu cũng đều được hoan nghênh. ....... Ba người Cổ Đường Viên đi theo Lí Hiển đến căn cứ, quả thực không xa, nhưng chỗ này lại rất hẻo lánh. "Nơi này lúc trước là địa điểm du lịch, những người may mắn sống sót ngoại trừ có nhân viên công tác, thì phần lớn là khách du lịch, mọi ngườiđây đều không nghĩ tới với số lượng người như vậy mà lại có khả năng vượt qua mạt thế, cũng không biết có thể trở về gặp người thân gia đình nữa không." Mấy người đi theo Lí Hiển nghe thấy vậy, nét mặt đều hiện lên tia u buồn. Nơi này cự nhiên là một khu du lịch mang cảnh sắc tự nhiên, bên trong biến dị thực vật chắc chắn không ít, như vậy nơi này cũng không thể xem là một nơi an toàn được. "Các ngươi có biết biến dị thực vật không?" "Cái gì?" Vẻ mặt Lí Hiển lộ lên tia kinh ngạc:" Thực vật cũng biến dị." Cô gật đầu nói:"Lúc trước có gặp phải, tốt nhất vẫn lên cẩn thận thì hơn." Thấy Cổ Đường Viên nói như vậy, mấy người Lí Hiển liền nhìn thực vật xung quanh vẻ mặt nghi thần nghi quỷ, chỉ sợ đột nhiên xông ra cái biến dị thực vật, bởi hiện tại tang thi đối với bọn họ đã là quá sức chịu đựng rồi, nếu.... Cũng may phòng ốc của người sống sót đều ở bên ngoài, cũng không thực sự vào sâu trong kia. Quả thật trong cảnh khu người sống sót không nhiều, nhưng cũng có tới gần hai trăm người, lại bởi vì nơi này cách thành thị khá xa, nên đồ ăn ở đây được coi là một vấn đề lớn, nhìn nhiều người sắc mặt không tốt đều biết ngay do nhịn đói lâu ngày mà ra. Lúc này trong cảnh khu trừ bỏ người già cùng trẻ em ra, ngay cả nữ nhân cũng phải đi ra ngoài thu thập vật tư. Phòng ốc ở đây cũng không nhiều cho lắm, nhưng tất cả đều tự tay dựng lên, cả một dãy phòng đều được chia cách sạch sẽ, nhưng năm người Lí Hiển cùng người nhà họ đều chen chúc ở chung một gian phòng, nếu mùa hè oi bức thì chắc chắn sẽ không chịu đựng được. "Ba ba!" "Mẹ!" Nhìn thấy bọn họ trở về, thì lập tức có ba đứa nhỏ chạy tới, tuổi chắc cũng cùng với Tiêu Luật Hằng. Thời điểm mạt thế bùng nổ, thì phần lớn  đứa nhỏ đều đi khai giảng, có rất ít đứa còn ở bên ngoài đi du lịch. Trừ bỏ ba đứa nhỏ còn có một vị lão nhân, thấy bọn họ đều huy động toàn bộ người đi nhưng thu hoạch được rất ít, nếu không gặp được ba người Cổ Đường Viên thì chắc sẽ tổn thất vài người nữa đi. Lí Hiển ôm nữ nhi cười khổ:"Ngay cả ghế ngồi cũng không có, mong mọi người thông cảm một chút." Kỳ thật Lí Hiển đã rất may mắn rồi, vợ Vương Hoa cùng con gái Oánh Oánh tất cả đều bình an sống sót. Vừa trở về liền thấy Vương Hoa cùng hai thiếu nữ nữa đang bận việc nấu cơm, nhưng lương thực không nhiều lắm, bởi tất cả đều là lương thực tồn kho của cảnh khu, lại bị phân phát chia đều cho nhiều người, nên mỗi gia đình nhận được rất ít, chỉ có thể náu cháo loãng mà ăn, nhưng đối với họ đó cũng thực xa xỉ rồi. Thấy bộ dáng mọi người ai cũng luyến tiếc ăn, nên Cổ Đường Viên cũng đơn giản ăn một miếng, ngay cả Lộ Miễn khẩu vị rất tốt cũng chỉ uống một bát cháo, Tiêu Luật Hằng thì cơ hồ không đụng vào. Lí Hiển cũng nhìn ra được ý tứ của mấy người Cổ Đường Viên, tự nhiên cảm kích, ai cũng không mong muốn thứ mình đang rất quý trọng mà bị người khác dè bỉu, xem thường cơ chứ. "Không biết Lộ huynh đệ tính toán muốn đi đâu, cho dù các ngươi không nói, thì nơi này của chúng ta cũng không thể ở lâu được, bởi hiện tại xung quanh đã hết đồ ăn, nhưng người gia không tiện đi lại, với lại cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào." "Chúng ta muốn đi B thị, nhưng không biết đường đi, lão ca muốn đi không?" "B thị." Lí Hiển cân nhắc một chút:"Nơi đó có chút xa, mà chúng ta cũng không hy vọng có thể về nhà, trước hết tìm một chỗ an toàn sống tiếp, bởi đi đâu cũng như nhau thôi." Cổ Đường Viên thấy lục sắc khắp nơi trong cảnh khu, có chút ý niệm, nơi này khẳng định có biến dị thực vật, không biết có thể trực tiếp hấp thu năng lượng hay không. Lại nói mấy ngày trước gặp huyết đằng, thấy năng lượng dao động rất mãnh liệt liền tưởng đã tới nhị giai, nhưng hiện tại nhớ lại biến dị thực vật không có khả năng xuất hiện nhị giai sớm như vậy. Vậy chắc chắn nó đang trong giai đoạn tiến giai, vậy mà tấn công nó lại không thành công. Lúc đó quả nhiên chỉ thấy lợi ích ngay trước mắt, nếu đợi cho nó tiến giai thất bại mà lấy tich hạch thì không phải tốt sao. "Ngươi lại muốn làm gì?" Ngay lúc Lộ Miễn đang nói chuyện với mấy người Lí Hiển, Tiêu Luật Hằng liền nhìn theo tầm nhìn của Cổ Đường Viên, nhăn nhăn lông mày hỏi. "Ta nghĩ muốn đi vào." Cổ Đường Viên cũng không có ý muốn giấu diếm, ôm bé vào lòng nói:"Ta cảm thấy nơi đó có thứ tốt." "Nhưng ngươi đã quên chuyện lần trước rồi sao?!" "Đó là ngoài ý muốn." Thật sự là ngoài ý muốn, cơ hội gặp được biến dị thực vật đang trong giai đọan tiến giai rất ít, rất không khéo bọn họ liền chạm mặt.