Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ
Chương 79
Edit: V.O
Đội binh lính lúc trước đã đi tìm hiểu tin tức rất lâu rồi, ánh mắt Tần Nguyệt tối tăm, chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Tần Nguyệt quay đầu nhìn xem, người trong đội của mình hoàn toàn đã trở lại, linh cảm mơ hồ không tốt luôn luôn xẹt qua trong lòng, cô mở cửa xe ra ngoài đi vài vòng, vốn là không có phát hiện cái gì, nhưng lúc cô chuẩn bị trở lại, đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi, là một người bị côn trùng gì đó cắn trúng.
Người đàn ông xui xẻo kia đập chết côn trùng trên người: "Mẹ, coi bố mày dễ ăn hiếp lắm hả!" Hắn bị tức giận cả ngày, rất không dễ giải sầu lại bị côn trùng ăn hiếp.
Xì một tiếng khinh thường, người này hất côn trùng xuống đất, giẫm lên dẹp lép, lúc này mới nhấc chân bỏ đi.
Sau khi hắn đi, Tần Nguyệt đi tới, nhìn chút vết bẩn màu xanh đen, linh cảm không tốt càng thêm mạnh mẽ, cô nhìn sang bên cạnh, quả nhiên, lác đác có mấy con côn trùng màu đen giống bọ rùa bò trên cỏ.
Tần Nguyệt quay người, nhanh chóng đi tới phía trước, giữ thân thể người đàn ông kia lại, trực tiếp lột quần áo người nọ, quả nhiên phía trên da thịt bị cắn mất một miếng, nhưng may mà không có dấu hiệu trúng độc gì.
"Này, mày làm gì!" Người đàn ông kia cảm thấy thân thể bị giữ lại, tức giận quay đầu, vừa quay đầu liền thấy cô em xinh đẹp đang lột quần áo của hắn, thái độ của hắn nháy mắt liền thay đổi: "Này này này, anh nói cô em, em có chút quá nóng vội rồi."
Xem xong miệng vết thương, Tần Nguyệt buông hắn ra, nhìn sắc trời rồi nói: "Nhanh về đi, có lẽ lại có trùng triều."
Nghe xong lời này, sắc mặt trêu chọc của người nọ nhất thời thay đổi, hắn gật đầu, nói cám ơn, liền vội vàng bỏ đi. Chỉ cần đầu óc không có vấn đề, hắn sẽ không cảm thấy có một cô em Dị Năng Giả coi trọng hắn ta, tuy không biết rốt cuộc cô em này lấy được tin tức này từ đâu, nhưng hắn thật sự tin tưởng, cho dù nói thế nào thì đề phòng một chút cũng luôn luôn là điều tốt, huống chi sắc mặt của cô không hề có chút nào giống như đang nói dối.
Thuận miệng nhắc nhở, không nghĩ tới hắn thật sự tin tưởng. Hiếm thấy có tên nào dễ dàng tin tưởng người khác như vậy còn tồn tại, Tần Nguyệt vốn tưởng rằng ít nhất hắn sẽ hỏi sao cô biết được, kết quả hắn chỉ nói cám ơn rồi đi, thế đạo này, vẫn là người thông minh, cẩn thận một chút sẽ sống được lâu.
Tần Nguyệt bước nhanh trở về, cô không về đội xe trước, mà túm lấy một tiểu binh lính nói chuyện một lúc mới đi, đương nhiên, cô sẽ không ngu ngốc nói thẳng ra chắc chắn trùng triều sẽ đến, mà là nói tình hình kỳ lạ mà mình thấy ra, cũng thêm suy luận của chính mình nữa, chỉ cần khiến cho người phía trên chú ý một chút là được, có đề phòng thì người hy sinh sẽ ít đi rất nhiều.
Trên mặt mấy sĩ quan nơi xa có chút lo lắng, tuy không biết bọn họ đang tranh luận chuyện gì, nhưng Tần Nguyệt có thể khẳng định chắc chắn có liên quan tới việc binh lính dò đường chưa trở về, mà rất có thể nguyên nhân khiến cho bọn họ không trở về kịp lúc là gặp phải trùng triều, nếu như thật sự như vậy, tám phần là không về được, dù sao chỉ có vài Dị Năng Giả bị phái đi dò đường, phần lớn vẫn là nhóm quân nhân chưa thức tỉnh dị năng.
"Về rồi à, có phát hiện gì không?" Trì Li mỉm cười hỏi.
Tần Nguyệt có chút ngạc nhiên sao Trì Li lại biết mình có tâm sự, nhưng nghĩ đến là người chơi nhạc, tâm tư lại tinh tế đến khó tin, lập tức cũng không do dự, nói tình huống đã quan sát được ra: "Có lẽ trùng triều sắp đến rồi."
"Trùng triều?"
"Ừ, không có gì đặc biệt, chỉ là ăn thịt, số lượng nhiều." Tần Nguyệt do dự một chút, nói: "Số lượng sẽ vô cùng nhiều, cụ thể bao nhiêu thì tôi không xác định được."
Trong trí nhớ kiếp trước, cô cũng chưa từng gặp trùng triều, nhưng nghe nói mỗi lần trùng triều đi qua, trên mặt đất không có một sinh vật sống, khi những người may mắn chạy thoát khỏi trùng triều nhắc đến trùng triều, trên mặt mỗi người đều có sợ hãi sâu sắc, không muốn nói chuyện nhiều.
Mỗi chủng loại trùng triều cũng không giống nhau, giống như côn trùng màu đen lần này Tần Nguyệt phát hiện được lại là một loại có thể dẫn tới trùng triều thường xuyên gặp nhất, uy lực không tính là lớn, nhưng răng của loại côn trùng này vô cùng tốt, chủ yếu bắt được cái gì thì ăn cái đó, hơn nữa tốc độ nuốt rất nhanh, có thể gặm sạch một người chỉ còn lại khung xương trong vòng một phút.
"Có khuyết điểm gì không?" Trì Li tiếp tục hỏi, giống như chắc chắn Tần Nguyệt biết cách.
"Sợ lửa." Tần Nguyệt nói.
"Sợ lửa..." Trì Li sờ sờ cằm, nơi này không có vật cản gì, thu gom để đốt lửa gì đó đã không còn kịp nữa, khóe mắt thoáng nhìn thấy có người đi qua, ánh mắt của Trì Li lập tức bắt đầu trở nên tà ác, không có vật để thiêu đốt không phải còn có người giúp đỡ sao!
Suy nghĩ này có thể được!
Tần Nguyệt cũng chú ý tới vẻ mặt trước sau bất đồng của Trì Li, sau đó cô nhìn nhìn, người? Dị Năng Giả? Chẳng lẽ anh ta chuẩn bị lợi dụng Dị Năng Giả hệ Hỏa để đối phó trùng triều? Đương nhiên, nếu có thể thêm hệ Phong nữa thì càng tốt.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Nguyệt hậu tri hậu giác nghĩ đến, có lẽ chính mình cũng biến thái, lại lợi dụng người khác thuận tay mà không hề có tâm tư áy náy như vậy.
"Lên xe trước đi, nhìn xem tình huống thế nào rồi nói." Trì Li nói.
Khúc Linh thoải mái dựa vào bên cạnh xe hóng gió, anh ta mặc quần áo thể thao thoải mái màu trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay đút vào trong túi, vẫn bộ dạng buông thả kia. Nhìn thấy Tần Nguyệt và Trì Li trở lại, mới mở mắt hỏi: "Có biến?"
"Ừ, trùng triều." Tần Nguyệt nói lại tình huống một lần, Huyền Nguyệt ngừng chơi đùa với tượng gỗ của mình chăm chú nghe, không biết vì sao lúc tiểu hồ ly Tuyết Triệt trông cực kỳ thuần khiết này nghe thấy "ăn thịt", hai mắt lại sáng rực lên.
Hồng Cơ lắc lư ly rượu đỏ bên cạnh vừa thổi vừa cười đến mỹ lệ mê hoặc, diendanlequydon – V.O, Khúc Linh cực kỳ thoải mái - trông không có chút lo lắng nào, không biết vì sao Tần Nguyệt lại có loại cảm giác Khúc Linh ghét bỏ không đủ náo nhiệt, bộ dạng Bắc Diễn ôn hòa - khóe môi chứa ôn nhu, dường như giữa lông mày đều chứa ý cười, chỉ là không biết rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì.
Mấy thành viên trong đội này đã như vậy, làm đội trưởng như Tần Nguyệt cảm thấy một trận vô lực, dù sao cô vẫn nói: "Tình huống chính là như thế, mọi người cẩn thận một chút, đừng tản ra nữa."
"Rõ rồi." Bắc Diễn cười nhẹ nhàng, phân biệt cầm năm sáu hạt giống trong tay trồng xuống đất: "Đừng lo quá, cơ hội hiếm có đó."
"Đúng là cơ hội hiếm có." Khúc Linh ăn khớp nói.
"Hẳn là rất thú vị." Tuyết Triệt tương đối chờ mong nhìn về phía chân trời.
"Nếu có thể khủng bố một chút thì càng tốt." Huyền Nguyệt ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
Ách... mấy người này!
Tần Nguyệt đầu đầy vạch đen vào lại trong xe, vẫn là xem tình huống một chút rồi nói sau.
Không qua bao lâu, khu vực này vốn có mấy con trùng bay trên trời, một vài người không cẩn thận bị cắn, đúng lúc bọn họ đạng chửi rủa thô bạo, người thông minh một chút phát hiện số lượng côn trùng đang liên tục tăng nhiều, phần lớn mọi người chọn trở vào trong xe tránh côn trùng làm phiền, đại khái lại qua năm phút sau có người kêu lên, chân trời có một đoàn mây đen bay về phía bên này.
Nhóm Tần Nguyệt biết, đây cũng không phải là hiện tượng tự nhiên gì, đây là trùng triều đến. Khúc Linh thi triển Lĩnh Vực, bao vây phạm vi một mét quanh xe, híp mắt yên lặng chời đợi trùng triều đến.
Bắc Diễn kêu vài tiếng chao ôi chao ôi, thấy không có ai để ý đến anh ta, bất đắc dĩ vẫy ngón trỏ với hạt giống bên ngoài cửa sổ xe, những hạt giống này lập tức lủi ra bên ngoài Lĩnh Vực.
Bầu trời bị một đoàn màu đen che khuất, nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là những côn trùng nhỏ màu đen chi chít.
Tần Nguyệt nhíu mày, quả nhiên đã đến. Thật ra một con côn trùng không đáng sợ, đáng sợ chính là một đám côn trùng, một đám côn trùng sẽ cắn xé, ăn thịt người. Cho dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, đột nhiên nhìn thấy đám côn trùng này cũng sẽ giật mình, bởi vì số lượng thật sự là quá nhiều.
May mà thông báo vừa rồi có hiệu quả, nhìn đống lửa từ mặt đất dấy lên, cùng với gió được tổ chức đưa đến, hai hệ Dị Năng Giả, Tần Nguyệt hơi yên tâm một chút, nhiệm vụ này bản thân sẽ cực kỳ nguy hiểm, nếu khởi đầu có thể có ít người chết một chút, an toàn của bọn họ cũng được bảo đảm nhiều một chút.
Lúc trùng triều đến hoàn toàn, mặt trời bị che lấp.
Trì Li nhìn những Dị Năng Giả được triệu tập này, than thở đáng tiếc, anh ta vốn định để những người này làm tiên phong mở đường cho bọn họ.
Dị Năng Giả ở bên ngoài sớm đã bắt đầu sử dụng dị năng, nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng truyền đến, những người trốn trong trong xe cũng không may mắn thoát khỏi, côn trùng liên tục chui vào trong xe từ các khe hở.
Hạt giống lúc trước Bắc Diễn thả ra rất nhanh đã cắm rễ sinh trưởng ra cành lá lúc trùng triều đột kích theo quy mô lớn, nhìn côn trùng bên mình nhiều hơn người khác gấp bội lần, cuối cùng Tần Nguyệt cũng biết anh ta nói cơ hội hiếm thấy là có ý gì, mẹ tr*** d**, người ta tốn hết sức muốn đuổi côn trùng qua một bên, người này lại định chơi ngược - dẫn côn trùng tới chơi đùa hả?
May mà Bắc Diễn cũng không hố cha như Tần Nguyệt nghĩ,, tuy hạt giống của anh ta liên tục tỏa ra loại mùi gì đó hấp dẫn côn trùng đến, nhưng rất nhanh, những cái cây xanh mượt này liền nở ra một đám nụ hoa rất lớn, nụ hoa này trông hết sức kiều diễm, mỹ lệ, nhưng là lúc nó hoàn toàn nở ra, mẹ tr*** d**, lại là một loạt răng trắng sắc bén và nước miếng dày đặc!
Nhìn những cái cây liên tục cắn nuốt côn trùng bay về phía miệng của nó giống như đói khát, Tần Nguyệt im lặng, đây là định dùng côn trùng để nuôi hoa?
Bắc Diễn hòa nhã gật đầu: "Không sai, hoa Thực Minh, chính là phải ăn rất nhiều sinh mạng để hoàn thành thăng cấp, đáng tiếc, hạt giống không đủ nhiều, ngày trước loại hoa này không có tác dụng gì, ngược lại sau này có thể giúp không tệ.
Quan trọng là Tần Nguyệt không nghe phần lớn những lời Bắc Diễn nói, cô tập trung chú ý hai chữ sinh mạng, ý của yêu nghiệt này là con người cũng có thể, chỉ cần là vật sống. Quả niên, là chó thì sẽ cắn người... phi phi phi, tốt xấu gì cũng là đồng đội, Tần Nguyệt thu lại ánh mắt, không nhìn về phía yêu nghiệt trông cực kỳ hòa nhã này nữa.
Có lẽ hoa kia không ăn được đủ sảng khoái, kích động đến độ rút rễ từ trong đất ra chạy khắp nơi, ngay cả thi thể côn trùng bị bọn Tuyết Triệt dùng dị năng đánh rơi xuống nó cũng không tha, mỗi một cuộn dây leo làm vật hấp thu dinh dưỡng của một đống thi thể côn trùng.
Mẹ ơi, rốt cuộc những cái cây này đói thảm bao nhiêu, đói khát bao nhiêu đây!
Tần Nguyệt lạnh run lên, sợ mấy tên cây này cảm thấy không đủ đồ ăn mà quay qua chú ý đến con người. Tóm lại, mấy tên cười lên cực kỳ hòa nhã này, cũng là sự tồn tại cực kỳ đáng sợ!
Truyện khác cùng thể loại
264 chương
2769 chương
140 chương
336 chương
179 chương
81 chương
1232 chương
41 chương