Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ
Chương 70
Edit: V.O
Đợi trong chốc lát, sau khi Tần Nguyệt chiếm được đồ mình muốn cũng không tiếp tục làm khó người ta nữa, cô cười gian khiêng hai thùng tinh hạch lên, phất phất cánh tay nhỏ bé, cười híp mắt dắt Huyền Nguyệt đi dưới ánh mắt lưu luyến không rời của một đám người.
Vương Đình và Tạ Trình Nam đỡ nhau đứng dậy, oán hận và lưu luyến đầy mắt, được rồi, thật ra thì hoàn toàn không phải bọn họ nhìn mỹ nữ gì, thứ lưu luyến chính là tinh hạch Tần Nguyệt khiêng trên bả vai mà chính bọn họ liều sống liều chết mới tích góp được từng tí một.
Mụ nội nó, thế đạo này phụ nữ đều hung hãn như vậy, thế thì bảo những đấng mày râu bọn hắn phải sống thế nào đây! Nhóm người này tức giận nghĩ tới.
Mặc kệ người bên này hối tiếc như thế nào, Tần Nguyệt rất vui mừng, cắt đất bồi thường tiền là thích hợp nhất rồi, khi không lại có được tinh hạch miễn phí để xài thì quá thoải mái rồi!
Ở trong lòng cô nổ lốp bốp những tính toán đùa bỡn, những tinh hạch này phải phân bao nhiêu cho A Hổ và Hắc Quả Phụ, phải phân cho Huyền Nguyệt bao nhiêu cái, lúc này, Tần Nguyệt hoàn toàn không cân nhắc đến đồng đội là Tuyết Triệt, ở trong mắt cô, cho dù Tuyết Triệt có đáng yêu giống như người bạn nhỏ đi nữa, cũng không thể gào khóc đòi ăn những thứ đồ tốt này.
Nghĩ đến Huyền Nguyệt, trên mặt Tần Nguyệt không khỏi co rút. Tên nhóc Huyền Nguyệt này tiêu hóa tinh hạch cơ bản chính là một cái động không đáy, vốn tưởng rằng toàn bộ túi tinh hạch tinh lọc thế nào cũng đủ cho cậu ta dùng một tuần lễ rồi, kết quả mấy giờ liền cậu ta đã tiêu hóa sạch sẽ, dị năng lập tức nhảy đến cấp một.
Chính vì lực hấp thu đáng sợ này của cậu ta, Tần Nguyệt mới tính toán dẫn cậu ta ra cửa thực chiến, thứ nhất có thể tìm hiểu một chút dị năng của mình, thứ hai có thể thuận tiện vơ vét một chút tinh hạch trở lại trợ giúp thêm để sử dụng. Trong nhà đan xen có ba tên gia hỏa há mồm muốn tinh hạch, Tần Nguyệt có cảm giác rất sâu sắc là bây giờ mình rất nghèo!
Vì vậy mới vừa có được hai thùng tinh hạch cũng khiến Tần Nguyệt nháy mắt không vui, ủ rũ cúi đầu đi ở phía trước, ném tinh hạch vào trong xe, sau đó kêu Huyền Nguyệt lên xe, cô chưa kịp lái xe đi đã thấy một con thú biến dị ở nơi xa vội chạy tới, nhìn kỹ rõ ràng chính là Kiếm Xỉ Hổ nhà cô.
Gào.
Nhìn nó hưng phấn, đây là tiết tấu cả nhà đi du lịch sao?
Mặt của Tần Nguyệt tối đen, nhưng mà vẫn mở cửa xe cho Kiếm Xỉ Hổ lên xe.
Đám tang thi ở ven đường không có lúc nào là không kiếm ăn, chỉ cần bị bọn chúng ngửi thấy mùi người lạ, cho dù có nhiều khó khăn bọn chúng cũng sẽ bám riết không tha từ chỗ bọn chúng đang đứng chạy tới, để có thể hưởng thụ được thịt tươi mới nhất.
Ánh mắt Tần Nguyệt hờ hững nhìn những tang thi da thịt rữa nát hơn phân nửa, toàn thân tràn ngập mùi hôi thối khó ngửi, cô không có ra tay, mà là đứng ở một bên nhìn Huyền Nguyệt và người bạn nhỏ của cậu ta một mình cầm một cây dao vung về phía tang thi.
Kiếp trước kiếp này cô cũng chưa từng nuôi trẻ con, cũng không biết phải nuôi thế nào mới đúng, nhưng cũng may hoàn cảnh của mạt thế này đã thúc đẩy bản năng của con người, dù là đứa bé cũng sẽ lớn lên với tốc độ khiến người ta ngạc nhiên, không cần phải khiến cho người khác quá mức lo lắng.
Một cái tay rữa nát, khô gầy đang lặng lẽ duỗi về phía Tần Nguyệt, móng tay cứng rắn mà sắc bén này còn sót lại một chút thịt và vết máu đã khô cạn màu đỏ sậm, mắt thấy móng tay dài, sắc bén này sẽ rạch trúng sau lưng Tần Nguyệt, Tần Nguyệt lạnh lùng nhấc búa, ánh mắt không nháy một cái xoay người bổ xuống chuẩn xác trên đầu tang thi.
Thu búa lại, Tần Nguyệt tiếp tục quan sát tình trạng của Huyền Nguyệt, thành thật mà nói, Dị Năng Giả mới tiến hóa đến cấp một có thể kiên trì lâu như vậy đã rất hiếm thấy, càng không cần phải nói bản thân Huyền Nguyệt vẫn còn là một đứa con nít, cường độ luyện tập có thể kiên trì như vậy nói rõ lực ý chí của bản thân cậu ta cũng rất đáng ngạc nhiên, có nên nói là, không hỗ là tên con nít quỷ không?
Mùi máu tanh hôi thối, khó ngửi theo số lượng con tang thi mà Huyền Nguyệt giải quyết càng gia tăng, càng thêm trở nên khó ngửi, hơn nữa đã bắt đầu lan ra phía ngoài rồi, Tần Nguyệt vẫn đứng ở một chỗ, ánh mắt tỉnh táo nhìn Huyền Nguyệt giải quyết xong một con tang thi cuối cùng, đầu đầy mồ hôi chạy lại.
"Vất vả rồi." Tần Nguyệt lấy khăn giấy và nước suối từ trong xe ra đưa cho Huyền Nguyệt rồi nói: "Tối nay chúng ta phải qua đêm ở bên ngoài."
"Dạ, được." Huyền Nguyệt nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi, lại bổ sung thêm một lượng nước, cười nói: "Lần sau em sẽ làm tốt hơn."
"Tôi biết." Tần Nguyệt nói.
Mặc dù không nhận được khích lệ, nhưng Huyền Nguyệt vẫn rất vui mừng, cậu ta vặn chặt nắp chai nước suối lại đặt vào trong xe, quay đầu lại chỉ huy tượng gỗ phá vỡ đầu từng con tang thi đào tinh hạch. Tần Nguyệt từng nói qua, không thể ở lại một chỗ quá lâu, còn nói, nơi này thật sự khó ngửi bỏ mẹ, Huyền Nguyệt nghĩ muôn nhanh chóng rời đi.
Nghe tiếng hô chói tai, thê lương truyền tới từ nơi xa, Tần Nguyệt do dự một chút, khởi động xe đi về phía bên trái, cho dù phía trước có cái gì, dù sao tìm hiểu tình hình một chút cũng vẫn không sai.
Đi qua khúc quanh, Tần Nguyệt nhìn qua bên kia, tình huống bên kia rất hỗn loạn, có người có tang thi, quả thực chính là một trận hỗn chiến lớn. Người đánh người, người đánh tang thi, tang thi ăn thịt người. Tình huống này có bao nhiêu thù hận đây, sống chết trước mắt còn lôi kéo đồng loại làm đế lót chân, còn có thứ hay nhất là giết chết đối phương, còn bản thân mình thì chạy trốn.
Trong những người này, người khiến Tần Nguyệt chú ý nhất là một ông chú, đó là một ông chú trông chín chắn kéo đàn Violin, anh ta dùng một sợi dây màu nâu buộc qua loa mái tóc dài thành một chùm, gương mặt tuấn tú có một ít râu ria, cả người có loại phong cách suy sụp nhưng không sa đọa, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp, đáng tin.
Mặc dù bộ dạng của ông chú này trông rất đẹp, nhưng bất kể là phong độ thân sĩ(*) của đàn anh ta và cử chỉ ưu nhã thu hút người khác, hay là phong cách có chút suy sụp đầy thu hút, những thứ này đều không phải là lý do Tần Nguyệt bị thu hút, thứ thật sự thu hút Tần Nguyệt chính là, người này chính là người bị vây đánh ở bên trong, người bị mọi người quần ẩu, cũng bị tang thi công kích không khác lắm!
(*)Thân sĩ: người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ.
"Tên khốn kiếp nào mới vừa rồi chen lấn bố mày, trợn to hai mắt nhìn cho rõ ràng, mới vừa rồi thiếu chút nữa bố mày đã bị tang thi lôi đi!" Một gã đàn ông chửi rủa, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, bổ một đao về phía tang thi ở gần gã.
"Đại ca, không được rồi, quá nhiều tang thi, nếu không thì hôm nay chúng ta lui trước đi." Trong đám người, rất nhanh đã có người hưởng ứng lời của gã.
"Lui cái rắm, mụ nội con gấu nó, mày nghĩ ông đây không muốn lui sao, lui thì sau này chúng ta đi đâu để tìm những thứ này, lui thì sau này ai sẽ bàn giao lại?" Người nọ tức giận, động tác chém tang thi càng thêm dùng sức: "Bọn mày ở bên kia nhanh lên một chút, sau khi lấy được tinh hạch chúng ta sẽ lui, tiếp tục chơi nữa thì không biết lúc nào tất cả mọi người sẽ viết di chúc ở đây."
"Nhưng đại ca, chúng ta không qua được! Tên khốn tiểu bạch kiểm rất khó dây dưa." Có người rất nhanh đã phản bác lời của gã, tình huống bây giờ, tất cả mọi người đều gấp gáp!
"Lại xông lên, gọi anh em, thuộc hạ tăng thêm sức lực, cứ như vậy sẽ không trở về được." Một người đàn ông thở hổn hển tựa ở sau lưng tiếp tục nói, tóm lại, nếu có thể, hắn ta không muốn cứ như vậy mà trở về.
Bên này lớn tiếng như vậy đương nhiên là hấp dẫn tang thi tới ngày càng nhiều, Tần Nguyệt chú ý tới ông chú kéo Violin, mặc dù thân ở trong bầy tang thi cũng vẫn bình tĩnh, bước chân của anh ta tài tình, nhẹ nhàng, giống như một con bướm đen uyển chuyển, kỳ dị, thành thạo ở trong bầy tang thi hỗn loạn.
Nụ cười ý vị của anh ta có ý giễu cợt, rõ ràng có năng lực có thể giải quyết hết những tang thi này trong một lần, những lại cố ý thích chậm rãi, trò đùa chỉnh người vô cùng độc ác và thú vị, khiến cho người ta tưởng rằng anh ta chỉ là sa cơ lỡ vận, chỉ cần dùng thêm chút sức lực là có thể bắt lại được.
Cho dù con người đang có bất kỳ tính toán gì, mục đích của đám tang thi chỉ có một, đó chính là ăn sạch, ăn sạch, ăn sạch, ăn sạch toàn bộ những thứ có thể ăn. Đôi mắt đục ngầu của bọn chúng thoáng hiện lên vô tận, móng tay sắc bén của bọn chúng không chờ đợi được muốn xé rách con mồi, trong đầu óc không thông minh của bọn chúng luôn luôn có một lòng tin kiên định.
Trong lúc các tang thi tiến công con trước hi sinh, con sau tiếp bước, đám người kia bắt đầu không chịu đựng được, một người trong đó phát ra tiếng kêu thảm thiết cầu xin cứu giúp từ đồng đội phía sau: "Đại ca, đại ca, cứu mạng!"
Gã đàn ông bị gọi kia mới vừa quay đầu lại đã nhìn thấy tên đàn em vừa mới gọi gã đã bị tang thi cắn một cái vào cổ, toàn thân hắn ta co quắp, trong miệng còn phát ra âm thanh lộn xộn, vừa nhìn cũng biết là đang cầu cứu, đáng tiếc, không có ai có thể cứu được hắn ta.
"Chết tiệt, rút lui! Rút lui! Rút lui!" Gã đàn ông kia hét to mấy tiếng rút lui, tình huống lúc này hoàn toàn không có thời gian để cho gã do dự, nếu không rút lui, các anh em sẽ chết sạch mất, cho dù trở về cũng sẽ chịu chết, dù sao tối nay chết vẫn tốt hơn.
"Nhanh nhanh nhanh, mọi người tập trung một chỗ lui về phía sau." Theo tiếng nói của gã phát ra, cũng có rất nhiều người từ từ nhích lại gần, một số ít còn chưa kịp đi đã bị tang thi vây chặt hoặc cào, quào kéo đi.
Tần Nguyệt không hiểu bọn họ có cái gì phải rối rắm, nhưng cô biết mạt thế không hoàn toàn phân biệt được thiện ác, đúng sai, cho dù người này vì tâm tư lợi ích của riêng mình, thì chẳng qua bọn họ chỉ là buộc lòng phải vâng mệnh làm cái công việc mà phải ở lại một chỗ và không thể trở về được nữa, nếu không cũng chỉ có một con đường chết. Đương nhiên, suy nghĩ bây giờ của bọn họ không phải là vấn đề có thể trở về hay không, mà là làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh bị bao vây như vậy, nếu không thoát được thì cái gì cũng đều là nói suông, vốn không có một ai còn có lý do để trở về.
Theo gã này lui về phía sau, phần lớn tang thi cũng vội vàng đi theo, chỉ có một số ít tang thi còn lưu luyến máu thịt của ông chú đó, không dễ dàng chịu bỏ đi.
Vào lúc Tần Nguyệt muốn rời đi, tiếng nhạc vang lên, cô cũng không biết đây là khúc nhạc gì, nhưng có thể khẳng định đây cũng không phải là âm thanh gì đặc biệt dễ nghe. Giai điệu của ca khúc rất kỳ lạ, bóng tối cô độc đè nén, giống như một trận mưa phùn không ngớt trong bóng tối, âm u bóp méo tội ác.
Khác với âm điệu của ca khúc, các tang thi dừng lại hoặc là các bộ phận của chúng bắt đầu nổ tung, toàn bộ ca khúc chưa đến ba phút, lúc ca khúc ngừng lại, toàn bộ các tang thi cũng ngã xuống. Chỉ có người kia, vẫn một bộ dạng cầm lấy đàn Violin trên bả vai.
Người này, rất nguy hiểm.
Tần Nguyệt dời bước chân đi, tính toán rời đi, vẫn nên người ít tiếp xúc với người như vậy thì tốt hơn. Vậy mà còn chưa đợi đến lúc cô rời đi, Tần Nguyệt đã phát hiện Huyền Nguyệt ở cách đó không xa rồi, tên nhóc này, không phải đã dặn nó phải chờ ở trong xe cô sao! Tần Nguyệt chán nản, nhưng vẫn nhẹ bước đi về phía Huyền Nguyệt.
Vào lúc Huyền Nguyệt nghi ngờ nhìn cô, Tần Nguyệt vừa ra dấu tay ‘xuỵt’, vừa chỉ chỉ về phía xe, ý là muốn bọn họ lặng lẽ rời đi, không nên phát ra âm thanh, Huyền Nguyệt gật đầu một cái, chợt khéo léo ôm tượng gỗ nhỏ đi ra ngoài.
"Có vài người chính là con chuột thối, bình thường không có việc gì thích bò vào trong bát súp của người khác." Trì Li khẽ mỉm cười, quay về phía Tần Nguyệt nói: "Cô có thể đi ra được chưa?"
Bị phát hiện, Tần Nguyệt thở dài chậm chạp đi ra, cô đã biết đây là người nào rồi.
Nhạc sĩ ác ma, người khác rất muốn tiễn mạng của anh ta!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
58 chương
142 chương
24 chương
268 chương