Tần Mục Xa gác điện thoại, rơi vào trạng thái trầm tư. Cháu gái ngoan hôm nay rất khác lạ, vừa như là bị dọa sợ, vừa như là cố ý giả bộ như bị vậy. Nếu như chỉ là cơn ác mộng, với tính cách độc lập tự chủ từ nhỏ của Tần Nguyệt sẽ không biểu hiện ra bộ mặt yếu ớt, cô từ trước đến nay ẩn giấu sự mạnh mẽ, mà từng chi tiết trong giọng nói và sự khẳng định không hề giống giả bộ. Nếu như tất cả không phải là nằm mơ, vậy chuyện này thật sự là nghiêm trọng... Dựa theo cách nói của cháu gái ngoan, cô mặc dù không có chứng cứ sắp đến tận thế, nhưng cũng cung cấp mấy tin tức gần đây sẽ xuất hiện, ví như ngọn núi lửa 600 năm không hoạt động ở nước A sẽ bùng nổ, nước R sẽ xuất hiện sóng thần khổng lồ, người lãnh đạo của nước L sẽ bị đảng phái cũ đuổi xuống đài. Những điều này đều là chuyện chưa xảy ra, nếu quả thật bị lời nói của cháu gái ngoan đoán trúng, như vậy.... Tần Mục Xa ngồi trên ghế, ngón tay không tự chủ được gõ lên bàn, một lúc lâu sau, hắn cầm điện thoại lên gọi "Thằng hai, con chuẩn bị hai ngày nay về nhà đi, sống ở bên ngoài cũng không phải chuyện tốt, trở về sống với ông già ta một tháng, nhân lúc ta còn sống, ngay cả một đứa con gái ở bên cạnh cũng không có..." Tần Nguyên Hào nghe cha ở đầu dây bên kia lải nhải, nhớ tới người cha cô độc sống cùng ảnh chụp của mẹ, sống lẻ loi chiếc bóng một mình không khỏi cảm thấy hổ thẹn đứng lên, bọn họ làm con quả thật bất hiếu, anh em năm người lại không có ai ở bên cạnh chăm sóc cha. "Được ba, con sẽ thu xếp, ngày mai sẽ đi đặt vé máy bay." Tần Nguyên Hào buông văn kiện xuống nói. "Con nói lại với thằng ba, thằng tư, thằng năm để cho tất cả cùng nhau trở về, lão già ta gần đây rất nhớ các con, người đã già, suy nghĩ muốn một nhà tụ họp, để cho tất cả cùng nhau trở về, mang theo vợ, con gái, con trai cho lão già ta nhìn một chút, nói không chừng một ngày nào đó ta ra đi, thì cái gì cũng không xem được..." Đầu bên kia điện thoại Tần Nguyên Hào càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, chuyện này giống như là chuẩn bị hậu sự vậy "Ba, người có phải là có chuyện gì gạt chúng con không?" "Không có chuyện gì, có thể có chuyện gì được, chỉ là mấy người các con không có hiếu, quanh năm suốt tháng đều không có nhà, ngày mai mỗi người các con đều đặt vé máy bay trở về đi, thành thật ở nhà ngây ngốc một tháng, ai không trở về thì sau này cũng đừng về nữa." Khi Tần Mục Xa nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn chiều tà ngoài cửa số "Không có việc gì thì cúp đi, các con chuẩn bị tốt một chút, một người cũng không thể thiếu." "Dạ, ba yên tâm, con nhất định sẽ gọi bọn họ cùng trở về." Tần Nguyên Hào ở đầu dây bên kia khẳng định nói. Bây giờ, Tần Mục Viễn, Tần An Tâm, những đứa trẻ ở Tần gia đều rối loạn, mua vé máy bay mua vé máy bay, xin phép xin phép, bận đến mức rối loạn gà bay chó sủa. Thậm chí người lớn ở Tần gia cũng thập phần kiêng kị nói với bọn nhỏ ở Tần gia tin tức Tần lão gia có khả năng sẽ ra đi, chuyện này càng đem điện thoại của bác sĩ tư nhân của Tần lão gia gọi đến cháy máy, hỏi xem thân thể của Tần lão gia xuất hiện vấn đề gì. Vì thế, bác sĩ tư nhân của Tần lão gia càng giải thích không rõ, hắn càng nói càng không có người tin, dẫn đến một vòng khẩu chiến. Hai ngày như vậy, Tần Mục Xa luôn bảo người canh chừng máy tính, từ sau khi tin tức đầu tiên truyền ra thì hắn liền ẩn ẩn tin vào lời nói của Tần Nguyệt, đến bây giờ vài tin tức cũng đã được chứng thực. Tần Mục Xa ngồi ở trên ghế, nghĩ đến dị năng giả trong lời nói của Tần Nguyệt, cùng với bốn căn cứ lớn Đông, Tây, Nam, Bắc, bọn họ ở phía nam, tham gia vào căn cứ phía nam tự nhiên là thích hợp nhất, còn lại là vấn đề vật tư, Tần Mục Xa tìm số trong điện thoại "Lão Lưu à, ông đem tất cả thẻ có thể xài của tôi toàn bộ dùng để mua đồ ăn có thể để lâu một chút, nhất là về phương diện món chính..." "Từ tỷ, cô gọi điện cho công ty trang trí kêu người đến đây gia cố lại cái sân một chút, tôi muốn là thứ tốt nhất, mắc hay không không quan trọng, an toàn là quan trọng nhất..." "Lão Hạ, ông không phải đối với mảnh đất kia của Tần gia ta rất có ý tứ....tốt, tốt, tốt, còn không phải là Tần gia chúng ta, lần này chúng ta không cạnh tranh nữa, ông không phải có chút quan hệ trong quân đội sao, cho mở cửa sau được không, đứa con nhỏ nhà tôi lại mê cái xe phòng ngự siêu cao của bộ đội đặc chủng kia, ông rộng lượng cho một chút....còn không phải không có cách gì khác sao, con cái đều là nợ...." "Lão Dư à, nhà ông mở bách hóa ở toàn quốc, có thể bán cho tôi vài cái siêu thị hay không....yên tâm, tôi không cần địa điểm, đem hàng hóa chuyển cho tôi là được....Ai, còn không phải tiểu tử thứ ba kia, nhất định muốn học mở siêu thị, lão già ta cũng không thể cho hắn ra đi, may mà nói chuyện với ông trước..." "Lão Bạch, lâu lắm không liên lạc, nói ngăn gọn đi, ông mở không ít bệnh viện, đem thuốc đến nhà ta được không....Ai, còn không phải là con nít trong nhà nháo sao..." "Lão Trần, chúng ta đã đấu mấy chục năm rồi, đấu nửa đời cũng không có kết quả, hôm nay không chơi nữa, nghe nói trời đất sắp thay đổi, không biết thật hay giả, ông chuẩn bị đồ đầy đủ trong nhà, bây giờ đừng ra ngoài, nếu phát sinh chuyện kì quái cũng đừng quá tò mò, bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, chúng ta vẫn thành thành thật thật ngây ngô đi..." Sau khi gọi xong mười mấy cuộc điện thoại, Tần Mục Xa ngồi trên xích đu, tài cán vì gia tộc chuyện gì cần làm hắn đều làm hết, nếu chuyện này không phải thì hắn thật là lão hồ đồ, nhiều nhất là ảnh hưởng đến mấy năm phát triển của gia tộc, sẽ không bị thương đến gốc rễ, hắn ngồi trên xích đu đong đưa, hi vọng tận thế này chỉ là chuyện đùa đi.... Nghĩ như vậy, Tần Mục Xa nhớ lại lời nói của Tần Nguyệt, nha đầu kia, biết rõ gặp nguy hiểm cũng không lập tức trở về, nói là chờ một chút, tự mình có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng một tiểu nha đầu như cô thì có thể trưởng thành như thế nào, thật là làm cho người khác lo lắng. Gió nhẹ thổi qua ban công, Tần Mục Xa hoảng hốt nghĩ đến, qua vài ngày nên cho người hầu nghỉ việc thôi, khẳng định tin tức đó sẽ làm bọn họ vì mình mà hoạt động gân cốt một chút. Xa xa chiều tà dần hạ xuống, hoàng hôn bắt đầu hợp lại.