Sau khi Cố Ngọc bọn họ rời đi, Mạnh lão mới gọi Lương Đống đến hỏi chuyện, lúc này ông đã không còn tia hòa ái nào trên mặt cả, khóe môi mím chặt lộ ra một cổ uy nghiêm đứng trên cao. Vốn dĩ ông là nhân vật hiệu trưởng của một trường học, hiện giờ bị Triệu Hồng chỉ là một giáo viên chủ nhiệm môn giáo dục áp chế, tâm tình Mạnh lão nghĩ liền khó chịu, mưu đồ bí mật muốn lật đổ Triệu Hồng cũng không phải ngày một ngày hai. Chỉ là Mạnh lão còn đang âm thầm mượn sức người trong căn cứ cùng dị năng giả đến từ nơi khác tiến vào đây, âm thầm tích tụ thế lực của mình. “Cậu cảm thấy hai người bọn họ như thế nào?” Mạnh lão uống một ngụm trà, nhìn hơi nóng từ chung trà bốc lên, trong mắt ông xẹt qua mấy phần âm trầm. Ông tự nhận gặp liền hiểu qua vô số người, như thế nào vẫn không nhìn thấu Cố Ngọc. Rõ ràng chỉ là một cô gái 20 tuổi, cố tình lòng dạ thâm sâu, không dễ dàng bị mê hoặc. Ngược lại thiếu niên tên Trịnh Gia kia còn có chút thiếu kiên nhẫn. Cho nên mới nói trong đội ngũ bọn họ, người lãnh đạo chính là Cố Ngọc, này cũng trẻ tuổi quá đi. Lương Đống nghĩ nghĩ mới nói: “Hiểu biết không sâu, bất quá tôi nhìn Trịnh Gia này luôn đặt Cố Ngọc lên trước tiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, người trong đội ngũ bọn họ cũng đều giống vậy.” Bất quá Cố Ngọc thật giống như cá chạch, linh hoạt vô cùng một chút cũng không muốn trộn lẫn vào tranh đấu căn cứ bọn họ, cũng không để lại tính toán gì, này thật ra lại làm cho bọn họ khó xử. “Nếu không thể ra sức vì lão đây……” Ngón tay trỏ Mạnh lão nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lãnh lệ trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Cố Ngọc nói câu kia sai rồi, thế đạo này đã không cần bằng hữu, chỉ có đối tác lợi ích, nhưng muốn được coi là đối tác, thì khi lợi ích bị xâm phạm cũng có thể ở sau lưng cắm một đao. “Mạnh lão, bằng không để cho bọn họ đi suối nước nóng đó đi……” Tiếng nói Lương Đống vừa dứt liền thu được một đạo ánh mắt tàn nhẫn từ Mạnh lão, hắn cũng tự biết mình nói sai, vội vàng im miệng. “Đó là bí mật căn cứ chúng ta, cũng chỉ có thân tín bên trong mới có thể sử dụng, cậu đừng quên điểm này.” Mạnh lão nói xong lời này liền vỗ vỗ ống tay áo đứng lên, nhìn như vân đạm phong khinh nhưng khuôn mặt lại hiện lên một tia cười quỷ dị, “Bất quá, lần này nói như thế nào thì Triệu Hồng cũng coi như như bị ném mặt mũi, hãy chờ xem, hắn ta không dễ dàng thả bọn họ đi như vậy đâu!” …… Sau khi Cố Ngọc xuống núi còn cố ý lôi kéo Trịnh Gia ở khu phòng lều bên này đi vài vòng nghe nhìn lẫn lộn, bởi vì cô phát hiện phía sau còn có cái đuôi đi theo, cũng không biết Mạnh lão đánh cái chủ ý gì, nàng không thể không cẩn thận xem xét. Nhưng thật ra có vài người đui mù nhìn hai người bọn họ tuổi trẻ còn muốn tới chiếm chút tiện nghi, bất quá sau khi bị Cố Ngọc tước đi hai ngón tay, những người này cũng không dám càn rỡ nữa. Thế đạo này ai đều không dễ chọc, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, nhưng du côn lưu manh vẫn biết tiếc mệnh, bọn họ cũng chỉ dám khi dễ một chút dân chúng bình thường, nếu là gặp phải kẻ mạnh hơn, cũng chỉ có thể nhận thua xin tha. Tinh huống khu phòng lều cùng dự đoán Cố Ngọc không sai biệt lắm, người bất hạnh đều chỉ có một bộ dáng, thiếu ăn thiếu mặc, sinh hoạt thê thảm. Nhưng tình cảnh như vậy quá nhiều, cô cũng đã sớm nhìn đến chết lặng. Chỉ là Trịnh Gia lúc nào cũng mềm lòng không đành lòng nhìn thẳng, đặc biệt là nhìn đến những lão nhân sống một mình, hắn lại không khỏi nhớ tới bà ngoại đã mất của mình, trong lòng không khỏi xúc động, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau Cố Ngọc. Chờ đi đến khi qua cầu đá trên sông, Cố Ngọc mới dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Trịnh Gia, than nhẹ một tiếng, “Tôi biết anh không đành lòng, đợi lát nữa dùng tinh hạch đổi chút lương thực đi, anh muốn cho ai thì cứ cho!” Bọn họ không thiếu tinh hạch, ven đường giết người biến dị cùng thú biến dị không ít, Cố Ngọc còn giữ một túi tràn đầy. Trịnh Gia tâm địa thiện lương như vậy, cũng không biết là tốt hay là không tốt, ở mạt thế còn giữ được phần thiện ý này…… Cố Ngọc lắc lắc đầu, nhưng cô rốt cuộc cũng không muốn bạn trai mình mang vẻ mặt nản lòng đi theo cô trở về, bằng không Cố Cẩn cùng Phương Tử Di bọn họ sẽ nghĩ cô khi dễ Trịnh Gia? Quả nhiên, tiếng nói Cố Ngọc vừa dứt, trong mắt Trịnh Gia sáng ngời, “…… Có thể chứ?” Hắn kích động ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngọc, đôi tay không khỏi nắm chặt tay cô, lúc này hắn thật muốn hoan hô, Cố Ngọc chính là nữ thần của hắn! Giải cứu khốn khổ của hắn, giúp hắn phóng thích áp lực nơi đáy lòng. “Đi thôi, chúng ta cùng đi mua vài thứ.” Cố Ngọc cười gật đầu, lôi kéo Trịnh Gia liền hướng khu chợ nhiều người hội tụ mà đi, có thể dùng tinh hạch làm bạn trai cười, cô vẫn cảm thấy thực đáng giá. “Được.” Trịnh Gia gật đầu thật mạnh, trong lòng nhảy nhót vui mừng. Hắn biết là hắn tùy hứng, cũng biết thế đạo này không ai có thể vĩnh viễn dựa vào cứu tế mà sống qua ngày, nhưng nếu hắn có khả năng và cũng trong phạm vi hắn có thể, hắn vẫn muốn giúp một phen. Sức lực của một người tuy rất mỏng manh, nhưng hắn lại không thể làm như không thấy. Cố Ngọc cùng Trịnh Gia dùng một túi tinh hạch tràn đầy đổi lấy khoai lang đỏ cùng khoai tây còn có một ít bột mì, mấy thứ này có thể trữ được một thời gian dài, cũng có thể làm chắc bụng, là đồ ăn dự trữ tốt nhất trong mùa đông. Khi nhìn Trịnh Gia đem đồ ăn này phân phát cho những lão nhân cùng đám trẻ con, thấy trong mắt bọn họ lóe lên ánh sáng cảm kích, Cố Ngọc đột nhiên hiểu được vì sao Trịnh Gia muốn làm như vậy. Đối với những người này mà nói hạnh phúc lớn nhất chính là có thể ăn được một bữa cơm no đủ, mà bọn họ có thể cho những người này loại hạnh phúc đó, cảm giác trợ giúp được người khác thật vui sướng giống như một cổ cam tuyền lan tràn ra trong lòng, ngay cả cô cũng đều cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm nóng. Bọn họ không phải sống như Lôi Phong*, cũng không phải lấy việc giúp người làm niềm vui để có được danh hiệu thanh niên tốt gì cả, nhưng nếu có thể giúp được người khác kia một chút, nội tâm cô kỳ thật cũng đạt được cảm giác an bình cùng thỏa mãn. *(Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.) Ở cái xã hội ăn người này, một chút ấm áp cùng cảm động cũng rất trân quý. …… “Chúng ta lại đi mua chút đồ ăn đi, trở về tôi làm đồ ăn ngon cho em.” Ánh mắt Trịnh Gia chứa ý cười doanh doanh nắm tay Cố Ngọc đi ở trên đường phố, hiện giờ tâm tình hắn rất thoải mái, không chỉ bởi vì giúp được người khác, cũng là vì Cố Ngọc đồng ý để hắn làm như vậy. “Tôi muốn ăn cá, cá sốt chua cay.” Cố Ngọc cũng không khách khí, cô trừ bỏ thích đồ ngọt, còn thích đồ ăn có vị cay, làm một người không cay không vui, món ăn có hương vị cay nồng cô đều không muốn bỏ lỡ. “Được, chúng ta đi mua cá.” Trịnh Gia cười tủm tỉm gật đầu, hắn thích nhìn biểu tình Cố Ngọc khi ăn đồ ăn vừa thỏa mãn vừa vui sướng, nhìn như thế nào cũng không đủ. Tinh hạch của Trịnh Gia đều cống hiến hết cho khu phòng lều giải quyết khó khăn, cũng may trên người Cố Ngọc còn giữ lại một chút, bất quá chờ bọn họ mua xong đồ ăn, tinh hạch trong túi cũng thấy đáy. “Cứ như vậy chúng ta ở chỗ này không được mấy ngày sẽ không có cơm để ăn.” Trịnh Gia vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Cố Ngọc, lại nhíu mày tự hỏi vấn đề mới này, “Nếu không nhanh chóng rời đi, chúng ta phải nghĩ cách đi săn thú.” Đúng vậy, săn thú, săn bắt những người biến dị cùng thú biến dị. Hiện tại còn không có người phát hiện thịt thú biến dị có thể ăn được, đương nhiên ăn được thịt thú biến dị cũng chỉ giới hạn là dị năng giả, nếu người thường ăn vô mà nói, hoặc là phải chịu đựng phát sốt biến dị đạt được dị năng, hoặc là chính mình trở thành người biến dị, cho nên ở trong đoạn thời gian dài không có người nào dám nếm thử. Nhưng thời gian theo mạt thế từng năm trôi qua, đồ ăn bình thường đã vô pháp thỏa mãn nhu cầu mọi người, săn bắt thú biến dị trở thành đồ ăn cho nhân loại là điều cần thiết, nhân tài mạnh mẽ có thể sống sót, đây là một thời đại thích ứng được thì sẽ sống sót..