Mạt thế trùng sinh: bạn gái hung tàn
Chương 30 : Hành động (1)
Nhưng Trịnh Gia lại không giống như vậy, đừng nhìn hắn tuổi trẻ, nhưng rất đáng tin cậy, Cố Ngọc đã đem hắn trở thành bằng hữu có thể phó thác sinh tử.
Cố Ngọc tiếng nói vừa dứt, người trên xe đều trầm mặc xuống dưới.
Phương Tử Di gãi gãi đầu tóc ngắn, có chút tiếc nuối nói: “Lần này không thể đi theo Cố tỷ……”
Bất quá năng lực Trịnh Gia cũng không yếu, Phương Tử Di cũng không phải là một cô gái chỉ biết tránh sau người khác, nếu cô có thể tự bảo vệ mình tuyệt đối sẽ không liên lụy bất luận kẻ nào.
“Cố Ngọc suy xét thật sự chu đáo.” Quách Triệt gật đầu, “Như vậy xác thật có thể tiết kiệm thời gian.”
“Chị, nếu không em đi cùng với nhóm Quách Triệt đi, chị cùng Trịnh Gia đi lấy điện thoại?” Cố Cẩn thử thăm dò hỏi một tiếng, hắn đối với năng lực của mình cũng có tin tưởng, nhưng tổng cảm thấy có Trịnh Gia bảo hộ Cố Ngọc hắn càng yên tâm hơn.
Cố Ngọc từ kính chiếu hậu nhàn nhạt mà nhìn lướt qua Cố Cẩn, “Ngươi cảm thấy mình có thể bảo hộ được Quách Triệt cùng Tử Di sao?”
“Ta……” Cố Cẩn nghẹn lời, chuyện như vậy hắn đích xác không dám cam đoan.
Trịnh Gia chậm rãi trợn mắt, ánh mắt ở trên khuôn mặt bình tĩnh Cố Ngọc đảo qua, gật đầu, “Tôi đi, cô phải cẩn thận!”
“Đã biết, các người cũng vậy.” Cố Ngọc nhìn hắn một cái, rồi sau đó xoay tay lái, đem xe ngừng ở một đầu ngõ, nơi này không có người thoạt nhìn có vài phần yên tĩnh, cách ngõ nhỏ không xa còn có một bảng chào mời sớm rách nát, bị gió lạnh thổi qua ở trong gió nhẹ nhàng đong đưa lên, phát ra âm thanh kẽo kẹt khó nghe.
Tình cảnh như vậy, thật có chút giống với nguy cơ sinh hóa bắt đầu.
“Đặt ra thời gian.” Cố Ngọc nâng cánh tay, “Hiện tại thời gian là 11 giờ 23 phút, mặc kệ có tìm được người hay không, hai tiếng sau ở chỗ này hội hợp, nếu các ngươi không tới……”
Lời nói Cố Ngọc làm những người trong xe đều không hẹn mà cùng nhau nâng đầu, Phương Tử Di tâm đều muốn nhảy tới cổ họng, vẻ mặt khẩn trương.
Không đúng hẹn tới nơi, sẽ thế nào?
Cố Ngọc sẽ không chờ bọn họ sao, trực tiếp chạy lấy người?
“Chị!” Không khí bên trong xe quá mức khẩn trương, Cố Cẩn khống chế không được mà gọi Cố Ngọc một tiếng, mấy người bọn họ cũng coi như trải qua đồng sinh cộng tử, không thể ở ngay lúc này đả kích sĩ khí đi?
Không chỉ có Cố Cẩn, ngay cả Trịnh Gia đều chớp mắt yên lặng nhìn cô, giống như tiểu cẩu sắp bị cô vứt bỏ.
Cố Ngọc trong lòng than một tiếng, muốn nói lời tuyệt tình lại đột nhiên thay đổi, “Nếu là các người không tới, tôi sẽ đi tìm các người!”
Cố Ngọc tiếng nói vừa dứt, không khí căng chặt bên trong xe nháy mắt như sương tuyết bị hòa tan, Phương Tử Di khiêng súng trường lên, tay đặt trên tay cầm cửa xe, ánh mắt sáng tỏ, “Vậy còn chờ gì nữa, cầm lấy súng đi làm việc thôi!”
“Đi thôi!” Quách Triệt cũng trượt xuống ghế sau xe.
Trịnh Gia yên lặng liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, đối với cô gật đầu nói: “Yên tâm, tôi nhất định đem người an toàn trở về!”
“Đi thôi,” Thiếu niên trong mắt hàm chứa vui mừng chờ mong, Cố Ngọc không thể không đối với hắn cổ vũ một câu, “Tôi tin tưởng cậu!”
Trịnh Gia mi mắt cong cong, bước chân vừa động liền đuổi theo bước chân nhóm Quách Triệt, chỉ chốc lát sau ba người liền biến mất ở chỗ ngoặt ngõ nhỏ.
Cố Cẩn xem đến đôi mắt cũng không chớp.
Có gian tình!
Cho dù hắn trì độn đến mức nào cũng phản ứng được, không khí giữa Cố Ngọc cùng Trịnh Gia không bình thường!
“Chúng ta cũng đi bộ qua đi, nếu trên đường không có ngoài ý muốn thì thời gian đi đi về về cùng bọn họ hẳn không sai biệt lắm.” Cố Ngọc trên lưng đeo ba lô nhảy xuống xe, Cố Cẩn theo sát sau đó, còn một bên nhỏ giọng nói thầm: “Chị, người cùng Trịnh Gia cậu ta……”
“Học nhiều bản lĩnh, nói ít lời đi!” Cố Ngọc liếc Cố Cẩn một cái, miệng hắn lập tức tựa như khóa kéo chặt lại, nhưng này cũng không ảnh hưởng đến vạn con ngựa chạy loạn trong lòng hắn, tuy rằng Trịnh Gia cùng hắn cùng một khoá, nhưng tiểu tử này nhỏ tuổi lại nhảy cấp hơn so với hắn a!
Cố Ngọc sẽ không thật coi trọng ngọn cỏ non này đi? =)))))
Cố Ngọc mới mặc kệ Cố Cẩn sẽ nghĩ như thế nào, cô sở dĩ nhìn Trịnh Gia với con mắt khác, kia khẳng định là bởi vì cô trước đó đã biết thân phận vị đại BOSS này, lại thêm Trịnh Gia người này cũng không giống như lời đồn đãi máu lạnh vô tình, hơn nữa còn thập phần ngốc manh, cứ như một chú chó con có tâm địa thiện lương.
Mặc cho ai đối mặt với một Trịnh Gia như vậy đều không đành lòng cự tuyệt đi, huống chi hắn còn cứu mạng cô.
Cố Ngọc cũng nghĩ tới, nếu may mắn Quách Triệt cứu được cha mẹ, bọn họ cũng không nhất định sẽ cùng chị em cô đồng hành, như vậy đến lúc đó còn phải giúp bọn hắn tìm một chiếc xe, bọn họ muốn đến nơi nào liền đi nơi đó.
Còn Trịnh Gia không cha không mẹ là nhất định phải đi theo bọn họ, Phương Tử Di cũng chỉ thuận đường đi cùng bọn họ một đoạn đường, tổ hợp cố định của ba người bọn họ như vậy hẳn là sẽ không có biến hóa gì.
“Đi nơi này, phía trước rẽ phải!” Cố Ngọc một bên dựa theo hướng dẫn chỉ đường nhỏ đi về phía trước, một bên lưu ý tình huống chung quanh, virus tang thi bùng nổ đã qua hai ngày, mặc kệ mọi người có thích ứng hay không, người sống sót đều tinh tường biết rõ không thể ở trên đường đi dạo, có thể tránh ở nơi che đậy tốt nhất thì không cần ra ngoài.
Nơi thích hợp nhất đương nhiên là ở nhà, nếu có vật tư lương thực đều không phải lo, tận lực không cần ra cửa.
“Chị, khu vực này hình như là sản nghiệp đại học IT a, em cùng Trịnh Gia trước kia đã tới.” Cố Cẩn nhìn hoàn cảmh chung quanh tựa hồ có chút quen mắt, không khỏi nhỏ giọng cùng Cố Ngọc nói chuyện.
Chuyện hắn cùng Trịnh Gia kết phường gây dựng sự nghiệp kỳ thật hắn không nói cùng người trong nhà, ngay cả Cố Ngọc cũng chỉ biết hắn đầu tư này đó thôi, dù sao kiếm ra tiền đều để nuôi chính hắn, cho dù dưỡng mười bạn gái cũng không thành vấn đề.
Bất quá hắn không dám nói ra ý nghĩ như vậy, bằng không với sức chiến đấu hiện tại của chị hắn rất có thể đánh cho hắn tàn phế?
“Hai người các ngươi quan hệ so với Quách Triệt hình như còn tốt hơn?” Cố Ngọc nhìn lướt qua Cố Cẩn, cái người em trai này của cô ngày thường vẫn luôn không đáng tin cậy chút nào, nhưng thời điểm mấu chốt lại có thể kết giao bằng hữu với Trịnh Gia thật rất không tồi, “Thời điểm ta gặp được cậu ấy là ở trạm dừng chân đến J tỉnh.”
“Đều quan hệ tốt cả nha, Quách Triệt trượng nghĩa, Trịnh Gia trầm tĩnh. Đúng rồi, cậu ấy vốn chỉ cần đưa hồ sơ làm phần mềm cho người ta, nào biết lão tổng của công ty kia vừa lúc có việc đột xuất, bắt cậu ấy đi hỗ trợ trạm thu phí cài đặt phần mềm cho nên cậu ấy mới đi tới nơi đó, không nghĩ sẽ gặp được chị.” Cố Cẩn đối với Cố Ngọc chớp chớp mắt, chế nhạo nói: "Chị, các người cũng thật có duyên!”
Cố Ngọc kéo kéo khóe môi, không tỏ ý kiến.
Ban ngày người biến dị cùng thú không có du đãng mấy cái, đỡ hơn một chút là chúng đều chưa đạt tới trình độ cấp 1, Cố Ngọc để Cố Cẩn canh chừng, cho chính hắn tự luyện tập, nếu không có nắm giữ được kỹ năng công kích thì đem dị năng của mình luyện đến kỹ thuật điêu luyện cũng là căn cơ để bảo mệnh.
Kỳ thật Cố Cẩn đối với Cố Ngọc có rất nhiều nghi vắn không dám mở miệng hỏi được, hắn sợ vừa hỏi liền đem tầng cửa sổ bằng giấy này chọc thủng, vạn nhất chị hắn thật sâu trong lòng mang theo bí mật gì thì sao?
Bằng không này thân thủ này trang phục, nếu hiện tại có người nhảy ra nói với Cố Cẩn rằng, Cố Ngọc chính là đặc công bí mật, đã từng tiếp thu qua huấn luyện tầng suất cao, chỉ sợ Cố Cẩn mắt đều không nháy mắt liền tin tưởng.
... ...
“Ai u uy, cái này thật khó đối phó!” Cố Cẩn thật vất vả bắt lấy một con mèo biến dị cấp một hậu kỳ, mèo này tốc độ cực nhanh, thân hình lại nhỏ nhắn linh hoạt, không cẩn thận một chút thì hắn sẽ bị cào vài móng vuốt, nếu không phải cuối cùng lấy thân ra đem nó dụ dỗ lại đây, lại dùng hàng rào điện xoắn lấy nó, chỉ sợ Cố Cẩn đều bị nó đùa chết.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
58 chương
111 chương