Editor: Bạch Mai. Beta: Lục Thu, Mai. “Được, em nghe theo anh. Anh phải nhanh lên một chút, ngày hôm qua trường học của em có rất nhiều bạn học bị sốt cao rồi bất tỉnh, ngày hôm nay cũng có người tỉnh lại, đột nhiên như là bị phát điên gặp người liền cắn, nhiều bạn học nói bọn họ đã bị bệnh điên cuồng, em, em lo lắng Thiên Hạo cũng bị bệnh như thế.” Nghĩ đến hôm nay trường học phát sinh sự kiên cắn người, Từ Lâm không khỏi rét lạnh. “Việc này rất nghiêm trọng, cậu phải tỉnh táo lại, thường xuyên chú ý đến tình huống bạn học của cậu. Nếu như phát hiện tình huống không bình thường của hắn, cậu phải mau né tránh.” Từ Dương dừng một chút, bỗng nhiên giọng nói trở nên nghiêm túc kì lạ, ẩn ẩn mùi vị khiến không thể từ chối: “Từ Lâm, cậu phải nhất định nhớ kỹ, nếu như bạn học cậu tỉnh lại giống với bệnh trạng của người khác, nghìn vạn lần không thể để cho hắn cắn bị thương, mặc dù là vết cào nho nhỏ cũng không được.” “Em sẽ nhớ kĩ, anh cứ yên tâm đi.” Từ Lâm bảo đảm không chút hoài nghi, mặc dù có chút kì lạ vì sao anh họ cậu lại nói chuyện này nghiêm trọng như vậy, nhưng từ bé cậu luôn nghe theo lời anh họ, trong lòng biết những lời anh hắn thường nói đều có lý, bằng không cậu sẽ không đáp ứng chuyện lạ này một cách nghiêm túc như vậy. “Nhớ kĩ là tốt rồi, chưa đầy 15 phút nữa anh sẽ tới trường học của cậu. Khi đến trước cổng trường, anh sẽ liên lạc với cậu.” Đang nói, bất thình lình bên đường có một người lao ra, Từ Dương vội vàng xoay chuyên tay lái, may mắn tránh khỏi một trận tai nạn. “Anh, chuyện gì xảy ra bên anh vậy?” Từ Lâm mơ hồ nghe được tiếng kêu kinh hoàng từ trong điện thoại, có chút lo âu hỏi thăm anh họ bên kia đầu điện thoại. “Không có việc gì, bây giờ cậu chỉ cần chú ý tình huống người xung quanh, đừng để cho những những tên cắn người làm cậu bị thương là tốt rồi, không cần quan tâm nhiều chuyện khác.” Từ Dương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ kính chiếu hậu, xác định đến khi không có gì nguy hiểm, mới nói: “Anh lái xe đây, đợi lát nữa sẽ liên lạc với cậu.” Nghe được phía bên kia đáp tiếng “Tốt”, Từ Dương liền cúp điện thoại. Nhanh chóng nhét điện thoại di động vào trong túi, sau đó tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào con đường phía trước, vẻ mặt chuyên chú lái xe hướng về phía trường học mà đi tới. Trường học của Từ Lâm cũng chính là trường học cũ của Từ Dương, lái xe từ trước nên đối với Từ Dương mà nói thì không thành vấn đề. Nhưng mà, thời điểm cậu sắp đến cửa hiệu sửa chữa ven ngã tư đường, nhưng không ngờ con đường phía trước đã bị nhiều xe cộ làm tắc nghẽn. Xa xa có thể nhìn thấy ở phía trước có nhiều xe bị dừng lại bừa bãi, cảnh tượng này quen thuộc như vậy, không cần nghĩ cũng có thể đoán được cơ bản chuyện gì đã xảy ra. Từ Dương hít sâu một hơi, ép buộc chính mình phải giữ tĩnh táo. Nhìn theo tình hình bây giờ mà lại xem, trong thời gian ngắn không thể từ bên này đến trường học Từ Lâm được. Nếu như bây giờ rời đường này đảo sang đường khác, đi qua đèn đỏ giao lộ cũng không ít, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể đi đến trường học. Quan sát tỉ mĩ một vòng xung quanh, Từ Dường không tiếp tục đi con đường phía trước nữa, ngược lại cầm tay lái về phía đường bên phải. Y nhớ lại cách đó không xa đang là lúc có một khu mua sắm lớn, nên các vùng phụ cận đều có bãi đỗ xe quy mô lớn, vừa vặn có thể dùng một chút. Đến bãi đỗ xe rồi, Từ Dương nhanh nhẹn dừng xe lại vị trí tốt nhất, khóa kĩ cửa xe rồi hướng đến con phố nhỏ mà bước nhanh đến. Trước đây ở trường học thường đến đây đi bộ, đi xuyên quá đường này song chỉ là vấn đề nhỏ, thời gian đi bộ đến trường học chỉ cần ba phút đồng hồ. Lúc Từ Dương đi qua mấy cái hẻm nhỏ đến trường học đối diện bên đường, ngước mắt liền thấy thỉnh thoảng có xe cộ ra vào cửa trường học. Ngoài xe bình thường ra, còn có vài chiếc xe cứu thương từ trong sân trường đi ra. Cửa trương học đã sớm bị nhiều người vây quanh, thính thoảng còn có thể thấy một vài người làm việc truyền thông khiêng camera. Đã từng thấy một màn như vậy, trong lòng Từ Dương bất giác hiện ra nhiều loại tư vị không tả nổi. Trước khi lãnh đạo cấp cao không công bố kết quả cuối cùng, phần lấn người đân cũng không có mãnh liệt cảm nhận được nguy cơ, chỉ coi bệnh nhân cắn người hỗn loạn này thật ra là bị mắc chứng bệnh điên cuồng, chỉ cần không cho bọn họ cắn thì sẽ không có việc gì, mảy may chẳng biết trong lúc vô tình bệnh độc sớm đã xâm nhập cơ thể. Từ Dương thu hồi lại ánh mắt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Lâm. Tiếng chuông reo hai lần, phía bên kia liền nghe máy, đúng là thanh âm của Từ Lâm. Thính giác bây giờ của Từ Dương đặc biệt nhạy bén, nghe được rõ ràng thanh âm của đối phương so với vừa rồi lại càng thêm khẩn trương, tiếng huyên náo từ điện thoại di động truyền đến càng lúc càng lớn. “Từ Lâm, ký túc xá của cậu ở nơi nào? Anh sẽ đi ngay bây giờ tìm cậu.” Từ Dương tập trung lắng nghe tình huống bên kia, càng nghe càng thấy khó hiểu. Tiếng huyên náo bên kia khiến y cảm thấy có loại ảo giác, tựa hồ Từ Lâm giống nhau cách đó không xa. “Anh họ, anh đừng tới trường học. Chúng em đã ra khỏi trường học, bây giờ đang ở trường học gần siêu thị phía trước. Bên này tương đối ít người, anh qua đây có thể thấy chúng em.” “Các cậu ở chỗ đó chờ anh, bảo trì liên lạc.” Dứt lời, Từ Dương giương mắt cẩn thận quan sát đường đối diện, đợi khi hắn thấy một thân ảnh quen thuộc gần khu siêu thị, vùng trán giữa đôi lông mày vốn đang nhíu lại dần dần giãn ra, chợt bước nhanh về phía lối đi bộ phía trước. Chờ ở trước cửa siêu thị, Từ Lâm nôn nóng bất an nhìn qua Ngô Thiên Hạo đang nằm trên bồn hoa, lại đảo mắt nhìn một chút như là canh chừng phạm nhân vậy, chăm chú nhìn Ngô Thiên Hạo và Tạ Duyên Phong. Tuy rằng thực sự không thích nhìn Ngô Thiên Hạo tựa như nhìn phạm nhân, nhưng cũng biết tình huống hiên tại không được phép có nửa điểm qua loa. Từ Lâm trái lo phải nghĩ đều không nghĩ ra, bọn họ ở trường học đang yên đang lành, sao đột nhiên lại có nhiều giáo viên và học sinh hôn mê không lí do như vậy. Thật sự hôn mê thì thôi đi, những không ngờ phần lớn người sau khi tỉnh lại giống như bị bệnh điên cuồng gặp người nào liền cắn, mức độ này còn kinh khủng vượt hơn cả sự kiên SARS của mười năm trước. Nghĩ đến lời nói của anh Từ Dương, trong mắt Từ Lâm không che giấu được vẻ lo lắng, mắt ngơ ngẩn nhìn Ngô Thiên Hạo hôn mê hơn một giờ, trong đầu chỉ cảm thấy lo lắng không ngớt, rồi lại không có tí ti biện pháp nào. “Từ Lâm.” Mới từ phía đối diện an toàn lại đây, Từ Dương liền nhìn thấy Từ Lâm đờ ra nhìn chăm chú vào Ngô Thiên Hạo, không khỏi cau mày một cái. Trong tình huống căng thẳng này mà lại thất thần, Từ Lâm cũng thực sự là rất thiếu cẩn thận. Nếu là có ngộ nhỡ, cậu nhất định sẽ gặp phải bức bách, xem ra y cần phải nói cho cậu biết một chút sự việc nghiêm trọng của chuyện này, đỡ phải giống y lại phạm phải sai sót. “Anh” Nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Lâm vội vã quay đầu nhìn về phía Từ Dương cách đó không xa, không kịp chờ đợi đi vào mà vội lôi kéo cánh tay của y, nhìn y không chớp mắt, bộ dạng khẩn trương mà dò hỏi: “Thiên Hạo cậu ấy đã hôm mê hơn một giờ, sau khi tỉnh lại cậu ấy có phải cũng thay đổi như bọn họ vậy hay không?” “Trước tiên cậu đừng khẩn trương, anh sẽ xem tình huống của hắn một chút.” Nhìn Từ Lâm khẩn trương thành như vậy, Từ Dương lập tức đem việc khác quăng ra sau đầu. Nhìn qua Ngô Thiên Hạo đang hôn mê, sau đó lại nhìn qua nam sinh cao lớn đứng thẳng tắp bên bồn hoa, không lường trước được lại vừa vặn đối diện với đôi mắt đang nhìn qua của nam sinh đó. Hai người nhìn nhau trong nháy mắt, Từ Dương hơi ngơ ngác, cái tên khắc thật sâu dưới đáy lòng như muốn buột miệng nói ra. Nhưng y vẫn đúng lúc đè nén xuống trong lòng một dòng kích động khó có thể hình dung, sắc mặt bình tĩnh xem như lần đầu gặp mặt mà nhìn nam sinh kia. Một lúc lâu nam sinh kia vẫn không thu hồi tầm mắt của hắn, Từ Dương từ trước đến nay tĩnh táo ngược lại bị nhìn đến thấy có chút ngượng ngùng, vì vậy khẽ rũ mắt xuống, mặt không biến sắc sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn. Trọng sinh trở về, y rốt cục nhìn thấy hắn, hơn nữa sớm hơn so với kiếp trước gặp gỡ hắn. Thời gian kiếp trước bỏ mình trong bầy tang thi, để cho y hối hận là không có đáp lại phần tình yêu quý báu tốt đẹp. Sống lại lần nữa, y sẽ không lại dễ dàng nói không muốn. Hạ Duyên Phong…Kiếp trước đối với y tốt nhất, cũng là người yêu y nhất…Cuối cùng còn vì cứu y mà chết…Kiếp này có duyên lần thứ hai gặp lại hắn, y sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa… Nhớ mang năm sau khi mạt thế bắt đầu, Hạ Duyên Phong đưa bọn họ đến chỗ ở là một khu nhà trọ nhỏ sạch sẽ, sau đó nghiêm túc mà thâm tình nói tình cảm của hắn đối với y. Thế nhưng y lại không muốn lấy cảm tình làm lý do, một chút cũng không để lại lối thoát mà từ chối tình cảm của hắn. Từ đó về sau, Hạ Duyên Phong thực sự không hề cùng y nói về chuyện tình cảm nữa, chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau y. Đến khi người thân duy nhất của y là Từ Lâm chết thảm trong bầy tang thi, Hạ Duyên Phong vẫn như cũ âm thầm săn sóc y, tựa như người chiến sĩ chẳng bao giờ mệt mỏi. Buổi tối hôm đó trong kiếp trước là do tâm tình tình không tốt mất khống chế được một đêm, áp lực ngột ngạt thật lâu mãnh liệt ồ ạt chảy ra như gió to sóng lớn. Không biết là ai châm lửa, bọn họ ngay đêm đó triệt để phóng túng chính mình, chân chính quan hệ thân mật, một đời kia chỉ một lần thân cận da thịt. Sau đêm đó sinh hoạt vẫn như cũ, đến tận ngày đó, gặp phải một lực lượng hơn trăm vạn* tang thi, bất thình lình y bị người đẩy vào đàn tang thi, đúng lúc Hạ Duyên Phong kéo y. Nhưng mà, chính Hạ Duyên Phong cũng không kịp né tránh, trong nháy mắt bị bao phủ trong bầy tang thi đông nghìn nghịt. (*là một triệu “Anh họ, đây là Hạ Duyên Phong bạn học cùng em.” Nhận thấy được Hạ Duyên Phong không chớp mắt nhìn chăm chú vào anh cậu, trong bụng Từ Lâm lộp bộp một chút, vội vã giới thiệu đối phương giúp hai người, nghĩ mượn điều này làm vơi đi lực chú ý của Hạ Duyên Phong: “Duyên Phong, đây là anh họ của tôi.” Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo là bạn tốt nhiều năm, tuy rằng chưa từng thấy hắn chú ý tới nữ sinh hay nam sinh nào, nhưng nghe Ngô Thiên Hạo nói qua Hạ Duyên Phong hình như đã lặng yên thích một đối tượng từ lâu. Lúc này nhìn ánh mắt của hắn đều nhìn vào anh họ, Từ Lâm không khỏi có chút lo lắng sẽ bị anh họ cậu phát hiện quái dị trong đó, nói không chừng còn có thể bởi vì vậy mà nhận thấy được quan hệ giữa cậu và Ngô Thiên Hạo. Từ cao trung* bắt đầu, Từ Lâm biết cậu thích người cùng giới chứ không thích người khác giới, lúc cậu hiểu rõ tính hướng, cậu vẫn không dám nói cho người khác biết việc này. Tuy rằng cậu chưa thấy anh họ hẹn hò với những nữ sinh khác, nhưng cậu biết rõ anh họ thích là người khác giới. Cho nên cậu cũng không dám nói người thân duy nhất biết cậu là đồng tính, chỉ dám đem việc này giấu dưới đáy lòng. (*là cấp bậc trung học phổ thông bên mình. Trung học gồm sơ trung và cao trung. Cảm ơn bạn Royal Wind đã nhắc nhở.Một năm trước tình cờ quen biết Ngô Thiên Hạo, hai người bắt đầu chỉ là quan hệ bạn học đơn giản. Nhưng vào giữa thời gian liền biến mất, hai người cùng học từ phổ thông chậm rãi trở thành bạn tốt không có gì giấu lẫn nhau, lại từ bạn tốt một bước đi tới thành người yêu. Quen biết đã hơn một năm, tuy rằng thỉnh thoảng có chút cãi vã nhỏ, nhưng lại khiến tình cảm của bọn họ càng ngày càng sâu sắc. Bọn họ vốn đã thương lượng xong với nhau, đợi được tốt nghiệp, bọn họ sẽ nói việc này cho Từ Dương, lại không ngờ sự việc quái dị này lại xảy ra. Hoàn